Phân tích hình tượng con sông Đà hay nhất

Bạn đang xem: Phân tích hình tượng con sông Đà hay nhất tại thcsdongphucm.edu.vn

Đề bài: Phân tích hình tượng sông Đà trong bài Người lái đò sông Đà

Bài giảng Người lái đò trên sông – Cô Nguyễn Ngọc Anh (giáo viên Trường THCS Đồng Phú)

Người lái đò sông Đà là một trong những bài tùy bút hay nhất trong bài tùy bút Sông Đà của Nguyễn Tuân, đây cũng là bài đánh dấu bước chuyển biến trong tư tưởng, tình cảm của Nguyễn Tuân so với đoạn trước. mạng. Ở Người lái đò sông Đà không chỉ có hình ảnh người lao động dũng cảm, kiên cường mà còn là thiên nhiên tươi đẹp, có hai vẻ đẹp đối lập nhau đó là vẻ đẹp hung bạo và vẻ đẹp trữ tình. Hai vẻ đẹp ấy hòa quyện, tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh cho dòng sông.

Trước hết về xuất thân của dòng sông, theo Nguyễn Tuân, dòng sông được sinh ra ở huyện Cảnh Đông – Vân Nam – Trung Quốc, sau đó nhập tịch vào Việt Nam và có thể lớn lên mãi mãi. Những từ như dòng dõi, quốc tịch,… đã biến dòng chảy của con ong thành dòng chảy của cuộc đời, số phận và cơ thể sống.

Trước hết, dòng sông mang vẻ đẹp hung bạo, dữ dội, bởi trước khi nhập tịch Việt Nam, nó đã chảy qua một vùng sơn cước hiểm ác của Trung Quốc. Dáng vẻ của dòng sông thật dữ dội: những tảng đá bên bờ sông dựng đứng, “vách thành chắn ngang sông Đà như một cái họng”. Hình ảnh so sánh khác lạ đã tái hiện cảnh sông bị thu hẹp đột ngột, kết hợp với thủ pháp miêu tả tỉ mỉ: “buổi trưa chỉ có nắng trên mặt sông” để cho thấy cảnh hùng vĩ. hùng vĩ, âm u, áp đảo. Cùng với trường liên tưởng độc đáo, lạ lùng, Nguyễn Tuân đã gợi nên cái lạnh lẽo toát ra từ cảnh vật. Thông thường, để tạo ra cái lạnh, người ta thường nghĩ đến mùa đông, còn Nguyễn Tuân thì nghĩ: “Ngồi ở bến đò ngang kia, đang là mùa hè mà mình thấy lạnh, có cảm giác như đang đứng trong ngõ hè vậy mà. nhìn lên cửa sổ nào đó trên tầng của ngôi nhà vừa tắt đèn.” Điều này thấm sâu vào da, khiến người ta run lên vì sợ hãi.

Sự hung dữ, hiểm trở của dòng sông còn được nhà văn định hình trong đoạn ghềnh Hát Loong. Với vốn kiến ​​thức địa lý sâu rộng và vốn từ phong phú, Nguyễn Tuân đã tái hiện thành công vẻ đẹp hung bạo của dòng sông: “Dáng như mặt ghềnh Hát Loong, băng đá dài hàng cây số, đá và sóng, sóng thì xôn xao, gió thì quanh năm lăn lộn như đòi nợ bất cứ người lái đò Sông Đà nào bắt gặp ở đó, lần này nếu sơ ý bẻ lái rất dễ bị lật bụng thuyền”. Câu văn dài, chia thành nhiều đoạn ngắn, có sự trùng lặp về cấu trúc tạo nên nhịp nhanh, mạnh, gấp gáp diễn tả phản ứng dây chuyền giữa sóng, gió, nước và đá, đầy nguy hiểm.

Sự nguy hiểm còn thể hiện ở các cửa hút nước trên sông. Âm thanh thật khủng khiếp, “tiếng hét như dầu sôi được đổ vào”, âm thanh vừa dữ dội vừa ghê rợn, dường như phát ra từ cổ họng của một con quái vật. Về hình ảnh, tác giả miêu tả “đàn quạ bay lượn trên cửa hút nước” gợi sự xui xẻo, chết chóc. Tài hoa nhất là khi Nguyễn Tuân đẩy trường nghĩ đến cái giới hạn xa nhất, khi tác giả vẽ cảnh người quay phim táo tợn ngồi trên chiếc thuyền thúng để thả vào những chiếc giác hút ấy: “ngồi thuyền” vòng thúng rồi thả thuyền, mình và máy ảnh xuống đáy hút sông Đà…”.

Sau khi miêu tả con người phiêu bạt hiểm ác, Nguyễn Tuân tiếp tục đi sâu vào lòng sông. Con sông Đà có dã tâm thâm độc, được Nguyễn Tuân thể hiện rõ nét nhất ở cách chúng trưng ra những hạt li ti. Ở đây, Nguyễn Tuân đã khai thác triệt để hiệu quả của biện pháp nhân hóa, để nhận ra những hòn đá ấy có tính cách, bộ mặt của con người. Theo miêu tả của Nguyễn Tuân, hòn đá nào cũng uốn éo, méo mó và dữ dằn, chúng hợp lại thành một thiên đường, một chiếc võng trên sông. Trước khi vào trận, chiến trường đã được bố trí, chúng được chia thành ba trận vi thạch liên tiếp chứa vô số cửa tử, nhưng mỗi trận trận vi thạch chỉ có một cửa sinh, cửa sinh này đã thay đổi. không thể đoán trước. Qua đó cho thấy sự tinh ranh, xảo quyệt của dòng sông đối với người lái đò. Với vốn kiến ​​thức phong phú, uyên bác trên nhiều lĩnh vực và ngôn ngữ giàu hình tượng, Nguyễn Tuân đã miêu tả đầy đủ sự nguy hiểm, hung bạo của non sông, không chỉ ở vẻ bề ngoài mà cả trong lòng đất. , tính cách.

Thượng nguồn sông Đà mang vẻ đẹp hùng vĩ, hung bạo thì ở hạ lưu sông Đà lại có một vẻ đẹp khác dường như đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp thơ mộng trữ tình. Và ở khía cạnh này, Nguyễn Tuân coi sông Đà là món quà vô giá mà thiên nhiên ban tặng cho Tây Bắc.

Để cảm nhận được toàn bộ vẻ đẹp của sông Đà, tác giả đã nhìn nó dưới nhiều góc độ, nhiều thời điểm khác nhau. Nhìn từ trên cao, sông Đà như một sợi dây thừng ngoằn ngoèo, rất mềm mại và uyển chuyển. Sông Đà được ví như “dòng chảy như áng tóc trữ tình”, dòng sông hiện lên vô cùng đẹp, tựa như một thiếu nữ xinh đẹp. Đặc biệt, vẻ đẹp của dòng sông càng nổi bật hơn khi xuất hiện sắc trắng tinh khôi của hoa ban, sắc đỏ của hoa gạo và làn khói mờ ảo khiến dòng sông như được chảy ra từ chốn bồng lai tiên cảnh. . Màu sắc của dòng sông cũng thay đổi theo mùa, nước suối có màu xanh ngọc bích, nước chảy êm đềm. Mùa thu chín đỏ như kẻ say rượu sau bữa ăn, hình ảnh so sánh thật đặc sắc cho thấy dòng chảy chậm chạp nặng trĩu phù sa của dòng sông.

Đặc biệt vẻ đẹp trữ tình của dòng sông được thể hiện rõ nét qua cảnh hai bên bờ sông. Tác giả cố ý đẩy dòng sông vào cõi thần tiên, để có cảm giác “từ thời Lý, Trần, Lê nó đã êm đềm như thế”. Để miêu tả sự tĩnh lặng của dòng sông, tác giả đã sử dụng lối văn tả động, chỉ riêng tiếng cá dầm xanh biếc cũng đủ làm đàn hươu ngơ ngác.

Đến với hạ lưu sông Đà nó trở nên dịu dàng hơn được Nguyễn Tuân miêu tả qua câu văn thật tinh tế: “Thuyền tôi trôi sông Đà”. Tuy không miêu tả trực tiếp nhưng giọng điệu của câu văn toát lên sự nhẹ nhàng, êm ả và duyên dáng của dòng sông.

Tác giả đi sâu vào miêu tả cảnh vật ven sông để làm nổi bật chất thơ mộng, trữ tình của cảnh vật. Anh không tham lam chi tiết mà chỉ chọn một số chi tiết rất đẹp và đặc sắc mới toát lên được hết thần thái của bức tranh, đó là cánh đồng ngô mới nhú, đồi cỏ đang khoe sắc,… Tất cả các chi tiết đều nhẹ nhàng và thanh thoát, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Bằng ngòi bút tài hoa và vốn sống phong phú, Nguyễn Tuân đã vẽ nên một bức tranh vô cùng đẹp đẽ về thiên nhiên sông nước Sông Đà. Sông Đà hiện lên qua trang văn của Nguyễn Tuân không chỉ là thiên nhiên thuần túy mà còn là một sản phẩm nghệ thuật vô giá. Qua đây, tác giả cũng kín đáo bày tỏ lòng yêu nước thiết tha, thiết tha, tự hào về thiên nhiên quê hương.

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 12 luyện thi THPT Quốc gia:

Trường THCS Đồng Phú

nguoi-lai-do-song-da.jsp

Các bộ đề lớp 12 khác

Bạn thấy bài viết Phân tích hình tượng con sông Đà hay nhất có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích hình tượng con sông Đà hay nhất bên dưới để Trường THCS Đồng Phú có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: thcsdongphucm.edu.vn của Trường THCS Đồng Phú

Nhớ để nguồn bài viết này: Phân tích hình tượng con sông Đà hay nhất của website thcsdongphucm.edu.vn

Chuyên mục: Văn học

Xem thêm chi tiết về Phân tích hình tượng con sông Đà hay nhất
Xem thêm bài viết hay:  tìm hiểu đoạn thư từ câu Không học được tiên ông phép ngủ… tới hết bài trong Sa hành đoản ca

Viết một bình luận