Tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất (50 Mẫu)

Bạn đang xem: Tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất (50 Mẫu) tại thcsdongphucm.edu.vn

Tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất bao gồm dàn ý chi tiết cùng 50 bài văn mẫu đạt điểm cao được thầy cô chọn lựa lọc từ những bài văn hay của những em học sinh giỏi sẽ là tài liệu giúp những em trau dồi vốn từ, có thêm nhiều ý tưởng để viết bài văn tả người đang làm việc theo văn phong riêng của mình thêm sinh động nhất.

Đề bài: Hãy tả một người lao động đang làm việc mà em biết

Tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất

Với đề bài Tả một người lao động đang làm việc sẽ giúp những em học sinh tăng khả năng quan sát, trí tưởng tượng từ đó dễ dàng viết một bài văn hoàn chỉnh và sâu sắc. Mời những em tham khảo ngay những bài văn mẫu tả một người đang làm việc ngắn gọn, hay nhất ngay sau đây.

Mục lục

Dàn ý tả một người đang làm việc lớp 5 ngắn gọn

1. Mở bài

Giới thiệu về một người lao động đang làm việc mà em định tả (Người ấy là người nào? làm mướn việc gì?)

2. Thân bài

– Hình dáng:

  • y phục (Cô mặc chiếc áo bờ lu màu trắng, quần trắng, mũ trắng, trước ngực đeo bảng tên)
  • Dáng người ( Mảnh mai, dáng đi nhanh nhẹn, khuôn mặt trái xoan hiền hòa…)

– Hành động:

  • Tác phong trong công việc (nhanh nhẹn, tận tụy)
  • Hành động cụ thể (rà soát từng bệnh nhân, đo tim mệnh, ghi kết quả vào sổ…)
  • Lời nói (Ân cần, dịu dàng)

– Ấn tượng của em về người đó.

3. Kết bài

cảm tưởng của em về người đó.

Top 50 bài văn tả một người lao động đang làm việc lớp 5 hay nhất

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú thợ xây – Mẫu 1

Hưởng ứng phong trào đền ơn đáp nghĩa, xí nghiệp May thêu của quán, nơi má em làm việc, đã quyên góp tiền xây dựng một ngôi nhà tình nghĩ cho bà Sáu Trầu, mẹ của hai liệt sĩ thời chống Mĩ. Trưởng tốp thợ xây là chú Nam. Phụ việc cho chú là bốn, năm anh, chị thợ phụ khác.

Chú Nam là quân nhân xuất ngũ. Tuy tuổi đời mới ba mươi nhưng chú đã có hàng chục tuổi nghề, bởi trước khi đi nghĩa vụ chú đã làm thợ xây mấy năm. Bà con lối xóm quý mến chú Nam phần vì tính nết tử tế , phần vì trình độ tay nghề khá cao của chú.

Với dáng người cao lớn, trông chú Nam càng thêm khỏe mạnh trong bộ đồ xanh của người lao động xây dựng. Nước da chú màu nâu óng, thủ công săn chắc. Gương mặt sáng sủa, ưa nhìn với đôi mắt đen luôn luôn nhìn thẳng và đôi môi thường nở nụ cười thân thiện.

Sáng nào, chú cũng tới nơi làm việc sớm nhất để sắp xếp công việc trong ngày. Chú nhắc nhở mấy anh chị thợ phụ chuẩn bị cát, xi măng, gạch, sắt, thép sao cho đầy đủ và thuận. Chú rà soát kỹ lưỡng việc trộn hồ cho đúng quy cách để đảm bảo chất lượng dự án.

Chú thường nói với những bạn rằng đây không chỉ là chuyện xây nhà đơn thuần mà còn là việc đền ơn đáp nghĩa những người đã hi sinh vì tổ quốc. vì vậy anh chị em phải ráng làm cho tốt.

Cắt đặt xong xuôi, chú bắt tay vào xây. Những xô vữa đầy được đổ vào chiếc thùng gỗ đặt sát dưới chân chú. Chồng gạch đỏ tươi xếp ngay tầm với. Tay phải chú cầm chiếc bay, xúc hồ đổ lên mặt hàng gạch xây dở hôm qua, rồi chú nhanh nhẹn gạt cho đều và phẳng. Tay trái chú nhặt từng viên gạch đặt ngay ngắn lên trên, rồi chú trở cán bay, gõ nhẹ mấy cái để viên gạch dính chặt xuống lớp hồ. Từng động tác của chú đều thận trọng và khéo léo. Đường gạch xây thẳng tắp cứ cao dần, cao dần. Nhìn chú say mê làm việc, người nào cũng trằm trồ khen ngợi. Vừa làm, chú Nam ân cần nhắc nhở, hướng dẫn những người thợ kế bên để nay mai họ cũng sẽ có tay nghề cao như chú.

Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, bà Sáu trầu sẽ được sống dưới mái nhà vững chãi và ấm êm. Nghĩ tới ngày ấy, em cũng thấy vui, em càng thêm yêu mến những người lao động chuyên cần như chú Nam và những cô chú người lao động khác. Họ lặng thầm tô điểm cho cuộc thế thêm đẹp.

tho xay dang xay dungTả một người lao động đang làm việc – Tả chú thợ xây

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú thợ xây – Mẫu 2

Hằng ngày tới trường, em đi qua một công trường đang xây dựng. Em thường bắt gặp ánh mắt vui tươi thân thuộc của chú Hưng làm nghề thợ xây.

Lần trước hết quen chú, em có thiện cảm ngay với đôi mắt ánh lên niềm tự tin của con người nhiều nghị lực. Với thân hình khá vạm vỡ, chú ung dung bước lên giàn giáo, bắt tay vào công việc thân thuộc hằng ngày. Chú cúi xuống xúc vữa, trải một lớp lên hàng gạch đã xây. Rồi chú thận trọng xếp từng viên gạch màu hồng tươi lên trên. Thỉnh thoảng gặp khoảng trống cuối cùng của một hàng gạch, không đặt vừa viên gạch, chú lấy lưỡi bay chặt bớt đi. Chú sử dụng cán bay gõ nhẹ nhiều lần để gạch được ngay và gắn chặt vào nhau. Chú thận trọng lấy thêm vữa lấp đầy khe và làm kĩ để vữa không rơi vãi. Đôi bàn tay thô rám của chú làm việc thật dẻo dai đều đặn và chuẩn xác. Chú siêng năng làm như quên hết tiếng động ồn ào xung quanh. Thỉnh thoảng, chú ngừng xây, lấy dây dọi xem bức tường có thẳng đứng không. Khi gạch và vữa đều hết, chú ngồi nghỉ một lát rồi gọi vọng xuống:

– Gạch!

– Vữa!

Thế là gạch được liên tục quăng lên. Từ trên cao, chú nhanh nhẹn bắt lấy như một thủ môn lành nghề bắt bóng, vừa bắt chú vừa xếp từng viên một cách gọn ghẽ ngay ngắn. Một xô vữa nặng được kéo lên và chú tiếp tục làm. Mặt trời ngày một lên cao và bức tường xây cũng mỗi lúc một cao. Chú cởi trần để lộ cái lưng to bè bóng nhẫy và hai cánh tay có bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Chú huýt sáo một điệu nhạc vui như muốn quên đi cái nắng gay gắt.

Nhìn chú làm việc khéo léo và vất vả, em ước nếu như mình là họa sĩ mình sẽ vẽ một bức tranh trình bày sự vất vả và nguy hiểm của người thợ đã tạo nên những ngôi nhà chọc trời, vững chãi, thách thức gió bão và thời gian. Chính những ngôi nhà ấy đã tạo nên biết bao nhiêu tổ ấm gia đình, hạnh phúc cho mọi người, trong đó có cả em nữa. Em thầm hàm ân người thợ ấy và mong sau này có máy móc thay sức người để những chú người lao động đỡ vất vả và đỡ nguy hiểm khi đứng ở tầm cao.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú thợ xây – Mẫu 3

Anh Tạo là một người lao động xây dựng tại một công trường sắp nhà. Vào một buổi sáng chủ nhật em được theo anh tới xem nơi đang làm việc.

Đây là công trường đang thi công xây dựng một ngôi nhà năm tầng. Mấy chục người lao động đang lao động khẩn trương trên một khoảng đất tương đối rộng. Góc này, mấy người đang trộn vữa, góc kia mấy người đang xếp gạch tiếp tế cho tổ xây dựng trong đó có anh Tạo. Anh Tạo có vóc người to lớn, khỏe mạnh, nước da sạm đen vì nắng. Anh đội chiếc nón nhựa màu vàng va mặc bộ quần áo “bảo hộ” màu tím than mới được phát; tay đi găng bằng vải bạt dày. Anh đứng vững trãi trên một giàn giáo, trước mặt là một bức tường dài xây dở dang, cao ngang thắt lưng. Dưới giàn bên phải anh là một xô vữa, bên trái là một đống gạch. Thoạt tiên, anh sử dụng dao xây xúc một ít vữa phủ đều lên hàng gạch trên cùng của bức tường. Sau đó, anh lấy tay trái nhặt lên một viên gạch đặt ngay ngắn lên chỗ mới trải. Rồi một tay anh giữ viên gạch, tay kia sử dụng dao xây gõ nhẹ vào nó. Cuối cùng, anh đưa dao gạt những chỗ vữa thừa ra ở những viên gạch. Chuyển sang hàng gạch khác, anh đặt viên trước hết so le với viên gạch ở hàng dưới. Anh đặt viên gạch nằm ngang trên tay rồi chém nó làm hai nửa, ướm một nửa để chêm vừa khít chỗ so le đầu hàng. Đôi tay anh liên tục hoạt động một cách nhịp nhàng, khéo léo. Thỉnh thoảng, anh rút trong túi ra một chiếc dây dọi để rà soát độ thẳng của bức tường đang xây. Tay cầm đầu dây ngang tầm mắt, anh nheo mắt và mỉm cười, hài lòng với việc mình làm. Mặt trời càng lên cao, bức tường trước mặt anh lại càng cao thêm. Ánh nắng mỗi lúc một gay gắt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt chữ điền của anh đang thi nhau rơi. Những tiếng cười nói rôm rả của mấy anh người lao động làm vơi đi nỗi vât và trong công việc.

Em ngước nhìn bức tường anh đang xây cứ cao dần thêm mãi và nhìn anh với vẻ đầy thán phục, anh đang huýt sáo bỗng ngừng lại, nở nụ cười tươi nói:

– Chú em thấy “mê” cái nghề thợ xây của anh không?

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú thợ xây – Mẫu 4

Nhà chú Hưng láng giềng nhà em đang được xây dựng. Trước kia nhà của chú Hưng chỉ là ngôi nhà cấp 4, nhưng nay chú đã đập ngôi nhà đó đi và xây dựng lại thành một ngôi nhà ba tầng khang trang hơn. ngày hôm nay thứ bảy, ba em qua thăm nhà chú Hưng hỏi thăm tình hình xây dựng ngôi nhà, nên em đã đi theo.

Chú Hưng làm nghề thợ xây. Chính chú là người lên ý tưởng cho bản thiết kế ngôi nhà và cũng chính chú là người bắt tay vào xây dựng nên ngôi nhà của mình. Điều này khiến em vô cùng ngưỡng mộ chú. Chú có một thân hình vạm vỡ, cao hơn 1m8 với nước da đen sạm đi vì năng. Khuôn mặt chú vuông hình chữ điền với nụ cười luôn nở trên môi. Khi ba em và em sang nhà chú, chú đang lát gạch tường. Chú mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh tím than và đội chiếc mũ bảo hiểm màu trằng. Chú rất chú tâm vào công việc nên không nhận thấy sự có mặt của ba con em. Có vẻ công việc của chú đòi hỏi sự tỉ mỉ và thận trọng rất cao.

Em thấy dưới đất bên phải chú là một xô vữa, bên trái là một đống gạch đỏ. Trên tay chú cầm dụng cụ lát gạch. Thoạt tiên chú sử dụng chiếc bay lấy một ít vữa trát lên lớp gạch vừa xây, sau đó lấy một viên gạch đỏ nhẹ nhõm đặt lên lớp vữa đó. Rồi một tay chú giữ viên gạch, một tay chú sử dụng đầu dao bay gõ nhẹ xuống, như để cố định viên gạch một cách chắc chắn. Cuối cùng, chú đưa dao gạt đi những lớp vữa thừa chèn ra khỏi viên gạch một cách gọn ghẽ. Động tác của chú thật nhanh nhẹn và dứt khoát. Đôi tay của chú to và khỏe cứ thoăn thoát lấy gạch trát vữa đều đều như đưa thoi trông thật đẹp mắt. Cứ tương tự, vèo một cái chú đã làm xong một hàng gạch. Rồi chú rút trong túi ra chiếc dây dọi để rà soát độ thẳng của bức tường đang xay. Một mắt chú nheo lại, áp sát mặt sắp tường hơn và mỉm cười khi đã hài lòng với hàng gạch mình vừa làm xong.

Đúng lúc đó, chú cũng nhìn thấy sự có mặt của ba con em, chú mỉm cười rạng rỡ rồi hô to: “Ôi anh Sơn! Anh sang chơi đó hả? Ra ngoài anh em ngồi uống chén nước, chứ trong này bừa bộn quá”. Rồi chú và ba em ra ngoài nói chuyện. Em nhìn xung quanh mọi người vẫn đang tiếp tục công việc của mình một cách hăng say. Người thì nhào xi măng, người thì trộn vữa, người thì xây tường. Nhưng tất cả đều vui vẻ và chú tâm vào công việc của mình.

Hình ảnh chú Hưng khéo léo lại vô cùng khỏe khoắn khi đang xây dựng ngôi nhà của mình khiến em vô cùng ngưỡng mộ. những người làm nghề thợ xây, dù vất vả nhưng họ có một niềm ham mê và sự nghiêm túc với nghề mình lựa chọn lựa. Chẳng vậy mà họ có thể xây nên biết bao nhiêu ngôi nhà, biết bao nhiêu tổ ấm cho mọi người và cho cả chính mình.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú thợ xây – Mẫu 5

Trong không khí thi đua lập thành tích chào mừng ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam 22-12, trên công trường xây dựng, mọi người nở rộ trong một ngày lao động mới. Có một chưng người lao động bước lên giàn giáo với một nụ cười tươi rói trên môi làm em nhớ mãi.

chưng tên là gì nhỉ? Em cũng không biết nữa. Chỉ thấy một thân hình vạm vỡ, cân đối đang bước lên giàn giáo. Lúc này, rạng đông vừa hé rạng làm cho thân hình chưng càng thêm vượt bậc. chưng đứng đó với đôi chân vững chắc, tay cầm lấy một viên gạch đỏ hồng. chưng thành thục trong từng động tác tới tuyệt vời. Vừa sử dụng tay trát xi măng, chưng vừa khẽ huýt sáo một điệu nhạc êm đềm, trông chưng rất yêu đời.

Đôi mắt chưng ánh lên niềm tin và nghị lực. Nắng vàng rực rỡ. Những làn mây trắng thong thả lượn lờ như muốn thưởng thức dự án của chưng. Mặt trời càng lên cao, thì bức tường của chưng cũng cao dần.

Thời gian trôi qua, chưng vẫn đứng đó, đôi chân giang ra trong tư thế vững chãi, đôi tay thoăn thoắt. Đẹp nhất là khi chưng mỉm cười, nụ cười tươi rói, thật đáng yêu. Mái tóc vốn màu đen xanh, nay sương gió nắng mưa đã nhuộm thành nâu đỏ. Bộ quần áo bạc màu ướt đẫm mồ hôi.

Bỗng tiếng kẻng báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên. Mọi người tuần tự thu dọn dụng cụ, rửa chân tay chuẩn bị xuống phòng ăn. chưng người lao động của em vẫn miệt mài với công việc, số hồ đã trộn từ trước đưa lên chưa làm hết, nếu như nghỉ bây giờ, số hồ còn lại ắt sẽ bị hỏng. có nhẽ nghĩ vậy mà chưng phấn đấu thêm ít phút nữa tận dụng hết số hồ còn mới thu dọn đồ đoàn, bước xuống giàn giáo cùng anh em ăn mía.

Em chưa biết tên chưng nhưng việc làm của chưng đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc về sự tận tụy, hết mình vì công việc chung. chưng là tấm gương trong lao động cho tuổi nhỏ chúng em học tập.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 1

Sớm nay, bố em đánh thức em dậy tập thể dục quanh công viên, vận động để thân thể khỏe khoắn. Nhưng nhờ thế, em đã có dịp quan sát cô người lao động vệ sinh môi trường.Từ xa, trong màn sương mờ ảo thấp thoáng, em thấy một dáng người thanh mảnh mảnh khảnh, mang đậm dáng hình của phụ nữ Việt Nam. Cô mặc một bộ đồ xám, thậm chí đã phai màu, nhìn có phần thô kệch. Bên ngoài, cô khoác chiếc áo phản quang để những người từ xa có thể tránh va phải cô.

Cô đội một chiếc mũ màu xanh lá cây, một tín hiệu đặc trưng của một người lao động vệ sinh môi trường. Đồ nghề cô mang rất ít ỏi nhưng khá cồng kềnh: chiếc thanh hao tre đã cũ cao quá bụng cô, chiếc hốt rác với tay cầm dài và một chiếc xe đựng rác to lớn. Bố con em ngơi nghỉ ở sắp quãng đường mà cô thu dọn. Lúc này, em nhìn thấy gương mặt khắc khổ, đôi gò má gầy gò lấm tấm tàn nhang của người phụ nữ. Đôi bàn tay chai sạn, lấm lem như minh chứng cho những năm tháng tảo tần sớm hôm chịu thương chịu thương chịu khó của một người mẹ, người vợ.

Từ tờ mờ sáng, khi mọi vật còn đang chìm trong giấc ngủ êm đềm, hàng cây hai bên đường vẫn đang thở đều đều thì cô người lao động đã tranh thủ thu dọn để trả lại cho tuyến đường vẻ tươi sáng, sạch sẽ trước khi ông mặt trời ló rạng. Đôi chân cô vận chuyển nhịp nhàng, đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt đưa đường thanh hao đi. Cô đi tới đâu rác rưởi được thu gom gọn ghẽ tới đó. Ánh mắt cô vô cùng tập trung, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Tiếng thanh hao tre quèn quẹt trên mặt đường tưởng chừng phá tan sự yên tĩnh nhưng với em đó là một âm thanh thân yêu tới lạ, âm thanh của sự lao động và miệt mài.

Chiếc thùng rác cứ mỗi lúc một đầy lên. Thỉnh thoảng cô đứng lại xoay người vài cái cho đỡ mỏi người Cô cứ say sửa với công việc của mình, khuôn mặt không lộ chút gì là khó chịu, vất vả.Ông mặt trời từ từ chui ra khỏi chiếc chăn bông rét mướt, vươn những tia nắng trước hết xuống thành phố. Mọi người tất bật chuẩn bị cho một ngày mới. Đường phố cũng khởi đầu tấp nập xe pháo đi lại. Cô người lao động vệ sinh lại càng vội vã hoàn thành công việc của mình. Sau khi dọn xong tuyến đường, cô đưa xe rác về nơi tập kết rồi vận chuyển lên chiếc xe rác lớn khác. Cô đi rửa thủ công, kiếm một chiếc ghế đá để ngồi ngơi nghỉ. Cô lau mồ hôi trên trán, tranh thủ uống nước. nhường nhịn như cô đá khá khát. Cô nhìn lại thành tựu lao động của mình, thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười thật tươi.

Nhờ những người như cô, những người lao động vệ sinh môi trường đầy trách nhiệm mà đường phố lúc nào cũng sáng sủa, không khí cũng trong sạch hơn.

ta bac lao cong dang lam ve sinh moi truongTả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 2

Với em, người tốt là những người không ngại công việc vất vả vẫn phấn đấu đóng góp cho mọi người. Cô lao công của trường em là người tương tự. Thời gian em gắn bó với ngôi trường cũng là ngần ấy thời gian em được nhìn thấy cô làm việc. Hình ảnh ấy luôn hiện hữu trong đầu em thật sắp gũi dù em đã lên cấp hai và rời xa ngôi trường ngày ấy.

Cô lao công tên Vui, cái tên nói lên tính cách của cô nhưng cuộc thế cô thì không được vui vẻ, hạnh phúc tương tự. Năm nay có nhẽ cô chừng 50 tuổi, mái tóc cô đã điểm hoa râm. Mặc dù cô thường đội chiếc nón rộng vành che kín cả nửa khuôn mặt và mái tóc nhưng mỗi lần cô nghiêng mình quét sân em vẫn thấy được mớ tóc trắng đen xen lẫn nhau như một áng mây trắng bồng bềnh giữa trời bị một vầng mây đen phủ lấy. Lúc trời mát mẻ, cô bỏ chiếc nón xuống và bới mớ tóc lên cao gọn ghẽ. Gương mặt cô không có gì đặc biệt, nếu như không để tâm bạn có thể nhầm lẫn với gương mặt của những chị, những dì bán bánh, bán rau ở chợ. Một gương mặt sạm màu sương gió và những nếp nhăn của thời gian. Mặt cô tròn tròn, vầng trán nhô cao lúc nào cũng phất phơ những sợi tóc may bết lại bởi mồ hôi lấm tấm. Đôi mắt cô bé tí được che kín bởi hàng lông nheo khá dài. Mỗi lần cười với chúng em, đôi mắt híp lại chỉ còn thấy hai vệt ngắn chạy trên gương mặt. Vậy mà em lại thích ngắm nhìn mắt cô bởi nó chứa đựng điều gì bí mật, vừa vui lại vừa buồn. Đôi lông mày khá dày và dài uốn cong như một chiếc cầu nhỏ bắc trong vườn, chỉ có điều chiếc cầu này đã qua bao nhiêu năm không được tô điểm nên nó đã già đi rất nhiều. Cô Vui có một khuôn mồm rộng và nụ cười rất tươi. Ở cái tuổi xế chiều nhưng cô vẫn thích nô đùa cùng lũ trẻ chúng em. Mỗi lần nhìn chúng em tập hát trong lớp, cô lại hát theo nhạc điệu, nhìn mồm cô ngân nga em nghĩ cô còn rất trẻ, trẻ như cô giáo dạy nhạc của chúng em.

Có thể vì lớn tuổi nên dáng cô cũng mập mạp như dáng của những chưng ở sắp nhà em. Mặc dù vậy cô vẫn nhanh nhẹn với những bước chân chắc chắn. Đôi chân chẳng ngại sân trường nóng nực vào những trưa nắng hay lúc sân trường ngập nước mưa thì cô vẫn thoăn thoắt lau chùi, quét dọn. Cô hay mặc bộ quần áo người lao động quét dọn, thỉnh thoảng lại thay bằng bộ quần bà ba đã sờn cũ. Mỗi lần nhìn cô Vui mặc bà ba màu cà, em lại nhớ tới bà em ở quê, bà vẫn thích nhất mặc bà ba màu tím. Bàn tay cô to bè, những ngón tay dài và chai sạn vì lúc nào cũng lao động. Em nghe những cô giáo dạy bảo đêm về nhà cô còn phụ rửa chén cho một quán cơm sắp nhà. Cô phải làm việc vất vả để nuôi một người mẹ già bệnh tật và đứa cháu mồ côi đang tuổi đi học. Cô không có chồng, không có con nên cô thường nói nhìn chúng em vui chơi, học bài cô cảm thấy vui như đang ngắm con cháu mình siêng năng vậy. Em nhớ mấy lần trời mưa lớn lắm, ngập cả sân trường, bọn học trò ướt lượt thượt đang đứng đợi mẹ tới đón. Lúc ấy em chỉ là cô học trò lớp Một còn xa trường lại lớp nên rất lo sợ. Em đứng khóc vì không thể ra ngoài đón mẹ. Cô Vui lại sắp em và nói “Lại đây con gái, mẹ đang đợi ở cổng, lại đây, lên lưng cô cho quá dang”. Cô mỉm cười vẫy em lại. Cô khom người xuống và giúp em trèo lên lưng cô, cô cõng em lội qua sân ngập quá gối, mưa vẫn rơi sao lòng em thấy ấm. Cũng vì lần ấy em cảm thấy cô thật sắp gũi, hiền lành như bà như dì em vậy.

Đã lâu rồi em không có dịp về trường thăm mái trường, thăm thầy cô và thăm lại cô Vui. Chắc cô vẫn còn ở đó, ngày ngày tiếng thanh hao tre xào xạc qua cửa lớp, vẫn nở nụ cười động viên những đứa học sinh nhút nhát và cũng sẽ dang đôi tay dắt chúng em tới với mẹ. Em mong sao cho cô luôn khỏe mạnh để vui cùng mỗi thế hệ học sinh.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 3

Trong xã hội có rất nhiều nghề nghiệp khác nhau, mỗi công việc lại đóng góp một phần cho sự phát triển của quốc gia.Có một công việc tuy lặng thầm và lặng lẽ nhưng hàng ngày đang tạo điều kiện cho môi trường được xanh – sạch – đẹp hơn, đó là những cô lao công thu dọn đường phố.

Cô mặc một bộ quần áo màu xanh tím, đi đôi giày thấp, cô búi tóc cao, đội một chiếc mũ bảo hộ và chiếc khẩu trang chống bụi. y phục của cô gọn ghẽ, thích hợp với công việc lao động vất vả. Nghề của cô không được mặc những bộ quần áo đẹp đẽ, sang trọng nhưng công việc cô đang làm có ý nghĩa rất quan trọng, góp phần làm sạch đẹp thành phố của chúng ta.

Hàng ngày, công việc của cô khởi đầu lúc khoảng 4 giờ chiều, cô lao công đẩy chiếc xe rác tới từng ngõ phố. Tiếng chuông reo của cô nhắc nhở mọi gia đình đem rác thải ra xe thu gom. Mọi người nhanh chóng thu gọn rác sạch sẽ và đổ rác đúng giờ quy định. Những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô hay ướt đẫm lưng áo trong nắng chiều oi ả, khiến em cảm thấy thương cô nhiều cô, Mỗi chiều ra đổ rác, em đều lễ phép chào cô và cô khẽ gật đầu, đôi mắt cô như ánh lên niềm vui với công việc của mình.

Khi đêm đã khuya và màn sương dần che phủ khắp những nẻo đường, mọi người chuẩn bị chìm vào trong giấc ngủ sau một ngày lao động và học tập mỏi mệt, công việc của cô lao công lại tiếp tục. Cô sử dụng một chiếc thanh hao dài để quét được nhanh hơn, chiếc thanh hao tre xào xạc vang lên dù đêm đông lạnh giá hay đêm hè oi bức. Những chiếc lá khô rơi rụng, chiếc vỏ bánh người nào vô tâm vứt lại trên phố nhanh chóng được cô thu gom và sử dụng hót rác bỏ vào thùng. Quét tới đâu, cô đẩy chiếc xe rác tới đó. Khi chiếc xe rác đã đầy, cô sẽ đẩy tới nơi tập kết rác để chiếc xe môi trường chở rác về bãi thải của thành phố. Công việc của cô kết thúc cũng là khi ông mặt trời tỉnh giấc, thả những tia nắng nhỏ xinh xuống con phố sạch sẽ tinh tươm.

Những ngày lễ tết, mọi người đều phấn chấn với những chuyến đi chơi xa hay bên gia đình sum vầy vui vẻ, em vẫn thấy cô lao công lặng lẽ với công việc quét rác và thu gom rác của mình. Bởi vắng cô một ngày, những tuyến đường ngõ phố sẽ tràn ngập rác thải, bầu không khí sẽ không còn trong sạch và sạch sẽ. Vì vậy, em mong mỗi người sẽ cùng có ý thức vứt rác đúng nơi quy định để những cô lao công bớt vất vả và nhọc mệt hơn.

Mỗi ngày trôi qua, những cô lao công vẫn miệt mài làm mướn việc của mình trên từng con phố. Em luôn thầm cảm ơn những cô đã không quản ngại vất vả gian lao để mang tới cho mọi người môi trường sống sạch đẹp và trong sạch hơn.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 4

Hàng ngày trên tuyến đường thân thuộc tới trường, em đã làm quen được với một chị người lao động cần mẫn thu dọn rác rưởi trên phố phố. Chị tên Thanh Hằng là người người lao động thuộc doanh nghiệp môi trường thành phố.

Ngày nào cũng vậy, chị Hằng luôn say sưa với công việc của mình. Chị có một thân hình khá nhỏ đối lập với công việc nặng nhọc của mình. Chị còn trẻ lắm, ước chừng chị khoảng hai mươi, dáng người thon thả, cao cao. Khuôn mặt chị tròn trịa với chiếc mũi dọc dừa và đôi môi đỏ thắm. Mỗi khi cười để lộ hai hàm răng trắng và đều.

Công việc của chị đòi hỏi phải đeo khẩu trang để đảm bảo vệ sinh. Chị chỉ còn chừa lại đôi mắt tròn to, sáng long lanh. Em thích nhất là mái tóc đen mượt búi gọn lên, đầu đội nón bảo hộ lao động của chị. Chiếc áo màu xanh người lao động đã phai màu sương gió, bó gọn thân hình thon thả của chị làm ánh lên vẻ rắn giỏi. Chị mặc quần đen bó ống, chân đi giày ủng, đôi bàn tay xỏ găng tay màu cà phê sữa, trông chị gọn ghẽ như một người lính ngoài trận địa. Chị cầm chiếc thanh hao tre cán dài đưa đi đưa lại trên phố nhựa kêu sàn sạt. Động tác của chị nhanh nhẹn nhưng thận trọng. Chị quét rác thành từng đống nhỏ rồi xúc đổ lên xe.

Một chị khác cùng làm việc với chị, hặm hụi kéo chiếc xe rác to kềnh đi theo. Chị lòm khòm hốt sạch từng đống rác. Sau một lúc, mặt đường đã được dọn sạch, không gian như trong sạch hơn, thoáng đãng hơn. Chị thật vất vả vì nắng đã lên cao, mồ hôi trán nhễ nhại lưng chị ướt đẫm nhưng chị vẫn miệt mài với công việc của mình.

Em vô cùng thán phục sự siêng năng của chị. Chính vì vậy mà em luôn chấp hành quy định vứt rác đúng nơi quy định để đường phố luôn sạch đẹp như điều chị lao công đang phấn đấu thực hiện.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 5

Trong xã hội, mỗi người làm một nghề, công việc khác nhau. Có những nghề mà người nào cũng biết tới và kính trọng như chưng sĩ, thầy giáo, công an nhưng không những thế có những người làm mướn việc mà không mấy người nào để ý tới đó là những chưng bảo vệ, những cô lao công… Thực sự thì những người đó, họ rất đáng được coi trọng và được xã hội đề cao.

Trong một buổi chiều đi dạo với mẹ ở công viên thủ lệ, em đã đặc biệt chú ý tới chị người lao động đang dọn vệ sinh ở ven đường. Bởi chị ấy có điểm gì đó rất khác lạ. Trông chị khoảng ngoài ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn phúc hậu. Chị mặc chiếc áo màu xanh người lao động, và chiếc quần bó ống cùng màu. Mặc dù bộ quần áo chị đang mặc đã bạc màu nhưng trông vẫn rất gọn ghẽ. Mái tóc của chị dài và đen óng giống như những thiếu nữ ngày xưa mà em đã từng xem trên phim ảnh. Chị buộc tóc cao lên đỉnh đầu thật gọn ghẽ. Trên đầu đội mũ bảo hộ lao động màu vàng tươi tỉnh. Mặc dù chị đeo khẩu trang nhưng em vẫn nhìn thấy làn da chị ngăm ngăm đen.

Ngày nào chị cũng dọn vệ sinh ngoài đường thì chắc chắn da chị không thể trắng như những người làm việc ở văn phòng. Nhưng da của chị ấy nhìn rất khỏe và đầy sức sống. Khi chị bỏ khẩu trang ra, em được nhìn tận mắt những nét đẹp trên khuôn mặt của chị. Mắt chị to, sáng nhóng nhánh, cặp lông mày đen và được tỉa gọn ghẽ. Đôi môi chị lúc nào cũng cười rạng ngời, qua nụ cười ấy em cảm nhận được chị rất thoải mái và vui vẻ với công việc mình đang làm. Bàn tay chị thoăn thoắt cầm chiếc thanh hao tre đưa đi đưa lại trên mặt đường, chị thu rác gọn vào một góc rồi sau đó hót rác vào thùng. Cứ đi được một đoạn, chị lại kéo cái xe đựng rác đi theo. Từng hành động được chị thực hiện rất nhanh và gọn. Chỉ một lát sau, mặt đường đã sạch sẽ và thoáng mát, không còn vương một tẹo lá khô hay thứ rác thải nào. Dù trời nắng hay mưa, ngày nào chị cũng hặm hụi, miệt mài với công việc.

Chị người lao động mà em vô tình gặp đã để lại trong em rất nhiều ấn tượng. Công việc chị làm rất có ý nghĩa cho xã hội và chị xứng đáng được mọi người tôn trọng. Em sẽ luôn phấn đấu học tập để có thể làm được rất nhiều việc có ích cho xã hội giống như chị.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 6

Những đội viên ở tiền tuyến chống chọi đối mặt với quân thù để bảo vệ Tổ quốc. Những đội viên ở mặt trận văn hoá tích cực dạy và học để tập huấn nhân tài cho quốc gia. Cũng vậy, những đội viên thầm lặng của công cuộc xây dựng nước nhà, bảo vệ sức khỏe cho nhân dân, giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp để môi trường thêm đẹp, thêm xinh. những đội viên trên mặt trận này là những cô, những chú người lao động vệ sinh của doanh nghiệp Môi trường Đô thị.

Thường xuyên quét dọn đường ở khu phố của em là một cô người lao động khoảng ba mươi lăm tuổi. Cô có mái tóc đen và dài, kẹp gọn ghẽ một búi tròn sau gáy. Làn da ngăm ngăm không làm xấu cô một tẹo nào, nó tôn lên đôi mắt to, sâu và có cặp lông nheo cong vút. có nhẽ do cặp mắt và làn da, khuôn mặt cô trông giống một phụ nữ Ấn Độ nhan sắc mặn mà. Dáng cô tương đối gầy, người nhỏ nhắn. Cô mang khẩu trang dày màu xanh và mặc bộ đồ người lao động xanh, áo khoác ngắn tay màu cam có in hàng chữ: “doanh nghiệp Vệ sinh Môi trường Đô thị”. Cô đi đôi găng tay to bè may bằng vải dày. Nhờ đôi găng tay bảo vệ, bàn tay cô không bị trầy xước. Với mái tóc cột gọn trong vành mũ bảo hộ, cô người lao động vệ sinh trông giống như một anh thợ mỏ đang chuẩn bị vào ca.

Từ mờ sáng, cả khu phố đã nghe tiếng thanh hao của cô quét xoèn xoẹt trên phố. Khi mọi người thức dậy, tíu tít lo công việc buổi sáng thì đường phố đã sạch bóng. Lá cây và rác được quét dọn thành năm, bảy đống. Cũng vào lúc ấy, một chú người lao động vệ sinh đẩy xe rác đi tới, cô nhanh chóng cho toàn cặp số rác vào thùng xe rồi cùng chú người lao động đẩy xe tới đoạn đường khác. Cô người lao động cần mẫn quét đường giúp phố xá sạch đẹp, giữ gìn môi trường được trong sạch, bảo vệ sức khỏe cho mọi người. Công việc của cô thầm lặng nhưng hiệu quả của nó thật lớn.

Góp phần giữ gìn nhà ở, đường phố, nơi công cộng sạch đẹp là phận sự và trách nhiệm của mỗi người dân. Em nhiệt liệt ủng hộ phong trào giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp, đồng thời kêu gọi những bạn nhỏ đừng xả rác bừa bãi. Chúng ta hãy cùng với những cô chú người lao động giữ gìn đường phố sạch, thực hiện nếp sống văn minh. Đó là việc làm thiết thực tỏ lòng hàm ân những cô chú người lao động vệ sinh.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 7

Trường tiểu học của tôi rộng lắm với rất nhiều phòng học nhưng lúc nào chúng cũng sạch sẽ, mát mẻ. Đó là nhờ bàn tay siêng năng của chưng lao công trường tôi.

“Những đêm hèkhi ve ve đã nghỉtôi lắng taitrên phố trần phútiếng thanh hao trexao xác hàng me…”

Khi đọc bài thơ “tiếng thanh hao tre” của thi sĩ Tố Hữu, tôi nhắm mắt xuôi tay lại tưởng tượng chưng lao công cần mẫn, vất vả nhưng khi nhìn thấy chưng lao công trường tôi làm việc, hình ảnh ấy rõ nét hơn,cụ thể và sinh động hơn.

chưng lao công năm nay đã ngoài 45 tuổi tuy vậy chưng vẫn là người phụ nữ khỏe mạnh và siêng năng làm việc. Lúc nào tôi cũng thấy bóng chưng đi qua đi lại.có khi chưng ở khu sân trường nhưng có khi lại thấy chưng ở vườn cây nhanh nhẹn lạ thường. Một hôm về học muộn, tôi thấy chưng đang đang thu dọn những phòng học. Nhìn từ xa trông chưng như một “vệ sĩ “của môi trường. chưng bịt kín mặt chỉ nhìn thấy đôi mắt. Tay cầm cây thanh hao, tay đẩy thùng rác chưng tới từng lớp một sau giờ học. Lớp nào cũng như 1 chiến trường. chưng cúi xuống nhặt từng mẩu giấy vụn và những giấy rác trong ngăn bàn bỏ vào thùng rác rồi chưng lại hặm hụi quét hết lớp này tới lớp khác. thanh hao chưng đưa tới đâu nhường nhịn như bao nhiêu bụi bẩn bị quét sạch tới đó. chúng sợ chạy loạn như một đàn kiến vỡ tổ. Sàn nhà đã sạch bóng chưng lại vội vàng kê lại những dãy bàn cho chúng tôi. cối buổi thấy anh bảng đen mặt lem luốc chưng liền lau cho anh, nhìn anh thật tự hào. khắp cả gian phòng đã được thu dọn sạch sẽ. chưng đưa cặp mắt liếc qua liếc lại như đang ngắm nhìn lại những thành tựu của mình.bàn ghế, bảng đen, cũng nhìn chưng lao công như thầm cảm ơn. Cứ thế, hết phòng này tới phòng khác. Bóng chưng cứ lặng thầm lặng lẽ một mình trên những phòng học dài. chưng như một anh hùng lăn xả vào những chiến trường mà mỗi lúc bước vào là mặt trận hỗn độn mà khi bước ra là cả một toàn cầu bình yên.

Không có công việc nào là thấp kém, mọi việc dù nhỏ tới đâu thì những đóng góp của nó cũng mang lại lợi ích cho con người và xã hội. Như chưng lao công trường tôi, siêng năng cần mẫn với công việc của mình dù không người nào biết tới nhưng nó đã mang tới cho chúng tôi cả một không gian thoáng mát.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 8

Đã bao giờ những bạn chú ý tới những cô lao công chưa? Họ đã không quản ngại mưa nắng để giữ cho môi trường luôn xanh – sạch – đẹp. Cô lao công thường xuyên quét dọn ở khu vực ngõ nhà tôi ở tên là Thu.

Cô Thu năm nay đã sắp bốn mươi tuổi. Cô có dáng người cân đối và nước da ngăm đen. Mái tóc cô đen nhánh, dài tới ngang lưng được buộc gọn ghẽ ở phía sau gáy. Khuôn mặt trái xoan cùng nụ cười tươi tỉnh trên môi cô luôn tạo cho người khác một cảm giác thân thiện, sắp gũi. Cô mặc một bộ quần áo của người lao động vệ sinh môi trường màu xanh lá, trên đầu đội chiếc nón lá và chân đi đôi giày vải mềm. Cô đeo chiếc khẩu trang màu nâu để chống bụi bẩn từ môi trường làm việc. Không chỉ vậy, cô còn đeo đôi găng tay để tránh cho bàn tay mình bị xước xát.

Cô thường làm việc vào buổi sáng sớm và chiều tối. nếu như buổi sáng cô quét dọn những tuyến đường thì tới buổi chiều, cô thu gom rác thải vào một chiếc xe đẩy và đẩy tới nơi xử lý rác. Trời mới tờ mờ sáng nhưng mọi người đã nghe thấy tiếng thanh hao đều đều, thân thuộc của cô. Và khi trời sáng hẳn, mọi người đã thấy một đường phố sạch sẽ, những rác rưởi, lá cây cũng đã được thu gọn lại. Đôi bàn tay đã nhiều vết chai sạn của cô nhanh nhẹn đưa những đường thanh hao, rồi cũng chính đôi bàn tay ấy hót rác vào chiếc xe đẩy. Mọi ngóc ngóc đều trở nên sạch sẽ. Cô làm mướn việc này với tất cả sự hăng say và yêu thích. Dù trời nắng hay trời mưa thì cô Thu vẫn thực hiện công việc một cách đều đặn. Có những đêm trời gió bão và mưa rất to, mọi người cứ ngỡ rằng đường phố sẽ chìm trong lá khô và rác thải nhưng tới ngày hôm sau người nào nấy đều bất thần vì tuyến đường đã được cô lao công dọn sạch.

Công việc của cô cùng sự hy sinh thầm lặng đã góp phần làm cho môi trường sạch sẽ, trong sạch hơn. Thật may mắn cho em khi những buổi sáng chạy thể dục cùng ông nội bắt gặp hình ảnh cô lao công đang làm việc. Điều đó khiến em nhìn thấy nghề nghiệp chân chính nào cũng đáng quý và đáng được trân trọng. Công việc của cô tuy thầm lặng nhưng lại có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với cuộc sống của chúng ta.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 9

Mỗi một ngành nghề lại có một nhiệm vụ và phục vụ ở những mặt khác nhau cho xã hội. nếu như những người thầy, thầy cô ươm mầm tri thức, tăng học vấn cho tuổi xanh, chưng sĩ chữa bệnh giúp mọi người, những kĩ sư xây nhà xây dựng những dự án phục vị quốc gia, những nghệ sĩ làm tâm hồn con người đẹp đẽ và phong phú hơn,…thì những người lao công lại làm sạch cho cuộc sống này.

Nhiều người thường chê thậm chí khinh bỉ, miệt thị những người lao công vì công việc của họ nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta không nên có thái độ tương tự vì mỗi một ngành nghề có những cống hiến riêng, chỉ có điều cách cống hiến của họ là khác nhau.

Ở chỗ tôi ở, tối nào cũng có một cô lao công đi quét rác. Năm nay cô đã ngoài bốn mươi tuổi rồi. Dáng người cô thanh mảnh cao và có phần tương đối gầy. Nước da của cô đen sạm đi vì nắng, vì gió. Mái tóc cô đã có những sợi điểm bạc- bạc vì tuổi, bạc vì những vất vả, sương gió trong cuộc thế. Nhưng mắt cô lại rất đẹp và sáng, ánh mắt luôn ngập tràn những điều hy vọng và những ước mơ. Đặc biệt là khi cô cười, nụ cười của cô rất rạng rỡ và rất duyên, để lộ hàm răng trắng và đều tăm tắp như những hạt bắp.

Cô lao công ấy không chỉ duyên mà cô còn rất siêng năng làm việc. Bao giờ cũng vậy, buổi tối nào cô cũng quét rất đúng giờ và quét rất sạch. Tiếng thanh hao loẹt quẹt của cô vang lên trong tuyến đường buổi tối yên tĩnh. Lúc cô làm việc, cô rất chú tâm và bao giờ cũng hoàn thành tốt công việc của mình. Cô lao động ấy không chỉ siêng năng mà còn rất tốt bụng. Có lần khi cô quét rác, nhặt được tiền tài người nào đó làm rơi, cô liền mang số tiền đó tới phường công an để trả lại cho người đánh rơi. Có lần, tôi trò chuyện với cô, tôi hỏi cô rằng vì sao cô lại chọn lựa nghề lao công thì cô đã không ngần ngại mà chia sẻ với tôi rằng: cô thấy mỗi nghề đều có lợi ích, đều cống hiến cho xã hội theo những cách riêng và mặc dù nhiều người không thích công việc này, cô vẫn rất vui vẻ và tự hào vì nhờ có cô và những người giống như cô mà mọi người mới có đường phố xanh- sạch- đẹp. Lời chia sẻ của cô khiến tôi càng trân trọng và yêu mến cô cùng bao người lao công khác hơn.

những người lao công mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Hãy cảm ơn họ vì nhớ có họ, chúng ta mới được sống trong môi trường trong sạch.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng lao công – Mẫu 10

Bố mẹ em là thầy giáo dạy thể dục nên từ nhỏ em đã được bố mẹ rèn luyện cho việc dậy sớm, đi tập thể dục ở công viên. Ngày nào cũng vậy 5h45 sáng đi tập thể dục em đều thấy chưng Việt là lao công ở đó siêng năng, cần mẫn quét rác.

Em rất ấn tượng với chưng lao công ấy. chưng đã ngoài 60 tuổi nhưng vẫn rất khỏe để làm việc. Người chưng nhỏ nhỏ, tương đối gầy, lưng chưng bị gù xuống nhưng không phải chống gậy như bà em. Bộ quần áo lao động của chưng màu xanh da trời thêm đôi ủng ngắn màu đen vừa vặn với thân hình. chưng hay đội cái mũ vải để khi mặt trời lên đỡ bị nắng. Mái tóc xoăn, ngắn nhưng vẫn rất đen chắc là chưng đã nhuộm để những sợi bạc biến mất. chưng có làn da tương đối đen mẹ em gọi là nước da bánh mật, để lộ lên đôi mắt sáng không cần đeo kính lão.

Chân chưng vẫn thoăn thoắt đi lại không có tín hiệu bệnh người già, đôi tay vẫn nhanh nhẹn đưa cái thanh hao qua qua lại lại quét lá cây và rác đổ vào xe. nếu như có chai nhựa hay lon bia chưng thường nhặt riêng vào một cái túi khác treo trên xe rác để bán đồng nát. Ngoài dụng cụ là cái thanh hao, hót rác và xe đẩy chưng còn chuẩn bị cho mình một cái xẻng nhỏ phòng lúc cần tới lại không có. Dù là khi trời nắng hay mưa chưng cũng luôn hoàn thành tốt công việc của mình.

Em thích nhất ở chưng là nụ cười tươi, thân thiện với tất cả mọi người. chưng hay trò chuyện với những cô, những chưng đi thể dục. Em cũng hay chào và nói chuyện với chưng thường xuyên. Em rất quý chưng lao công, mong chưng luôn mạnh khỏe để giữ cho môi trường trong công viên luôn xanh, sạch, đẹp.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 1

Mùa hè bao giờ cũng cho tôi những trải nghiệm thú vị, những hiểu biết hữu ích. Mùa hè vừa qua, tôi về quê ngoại. Vùng quê yên ả ấy đem tới cho tôi rất nhiều hình ảnh ấn tượng. Cho tới bây giờ, hình ảnh những chưng nông dân lao động giữa ngày mùa vẫn in đậm trong trái tim tôi.

Từ lúc làng quê còn mơ mòng trong làn sương sớm, những chưng nông dân đã kéo nhau ra đồng. Ngày hè oi nóng, những chưng ra đồng sớm để tránh cái nóng ban trưa. Với những câu chuyện về vụ mùa, về một cô cậu bé sắp nhà hay một tin tức trên đài tối qua, những chưng nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trên gương mặt là sự rạng rỡ, là niềm phấn chấn đón nhận một mùa vụ trĩu hạt.

Mỗi người đi tới thửa ruộng của mình. người nào người nào cũng vận trên mình bộ y phục lao động. Trên tay cầm sẵn những chiếc liềm cong cong. những chưng đứng khum khum người, tay trái lượm những bông lúa, tay phải cầm lưỡi hái để gặt. Những tiếng xoèn xoẹt phát ra khi lưỡi hái lia tới thân lúa. Nhanh như cắt, lúa trên đôi tay những chưng được bó thành từng bó, đặt trên những gốc rạ. Gốc ra vươn mình đỡ lúa. Từng lớp, từng hàng lúa đã được gặt gái nhờ đôi tay mềm mại, thoăn thoắt của những chưng nông dân.

Một lúc sau, cánh đồng sáng hẳn nhờ ông mặt trời đã tỉnh giấc sau ngọn núi. Mây chẳng rõ trốn biệt đi đâu để lại một vòm trời xanh biêng biếc. Chính vì vậy, nắng mỗi lúc càng gắt hơn. Những tia nắng vàng giòn như chính những bông lúa trên cánh đồng kia. Đồng lúa cũng được nắng dệt cho một màu tươi mới. Thảm lúa đua nhau dập dờn trước gió. những chưng nông dân nheo mắt bởi nắng. những chưng vội đội nón rồi trùm kín khăn. Những chiếc nón cứ nhấp nhô trên cánh đồng như đám cò trắng sà xuống dạo chơi. Trên gương mặt, vô vàn giọt mồ hôi cứ chảy. Một chưng đưa tay lên quệt cho đỡ tràn vào khóe mắt, nói lớn: “Chà chà! Nắng lớn là được mùa đó những chưng nhỉ?” Mấy chưng đang hái ở ruộng kề bên cũng vang lên những tiếng tán thành.

Trưa, chiếc áo của những chưng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng tôi chỉ thấy nụ cười tươi và niềm hớn hở trên khóe mồm những chưng. Chẳng mấy nữa thôi, cánh đồng lúa kia sẽ biến thành muôn hạt gạo trắng ngần, thơm dẻo. ngày hôm nay, tôi đã biết gạo trắng, cơm thơm là thành tựu miệt mài, cần mẫn bao tháng năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời của những chưng nông dân. có nhẽ vì vậy mà người xưa vẫn dạy “người nào ơi bưng bát cơm đầy… Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần…”.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 2

chưng Tùng là một nông dân chuyên cần, chất phác. chưng là người họ hàng của gia đình em. Em được biết tới chưng là nhờ một lần về thăm quê ngoại. Gặp chưng khi chưng đang cày ruộng.

Hôm ấy, trên phố về quê em phải qua một cánh đồng rộng. Xa xa là dãy núi tím ngắt. Con mương nhỏ dẫn nước chạy men theo tuyến đường trải đá răm. Đang vui vẻ nói chuyện cùng bố. Bố em ngừng lại chào to: “Chào chưng Hải, trưa rồi mà vẫn không nghỉ tay à?”

chưng Tài đang cày ruộng. chưng ngừng trâu. ngừng lại, nở nụ cười thật tươi chào lại bố con em. Năm nay chưng chừng ngoài bốn mươi tuổi rồi. Dáng người chưng cao lớn, vạm vỡ. Trên khuôn mặt chữ điền là đôi mắt to và sáng. Da chưng sám nắng, thủ công chắc nịch. chưng say sưa cày ruộng trong chiếc áo đen đã bạc màu, ướt đẫm mồ hôi. Chiếc quần vải màu xanh dày dặn được xắn cao để lộ màu da chân đỏ au, vồng lên những bắp thịt cuồn cuộn, rắn chắc. Đôi tay cứng cáp điều khiển cái cày khéo léo. Một tay chưng cầm chuôi cày, còn tay kia thì cầm cái roi dài để phết vào mông trâu khi nào trâu lười biếng. Theo lưỡi cày, đất được lật lên ngọt xớt, phơi mình trên thửa ruộng chạy dài, thẳng tắp. Thỉnh thoảng chưng lại quất nhẹ vào lưng trâu, mồm quát to: “Ngọ! Ngọ!”. Hai con trâu đi chậm rãi dần vì phải kéo cả lưỡi cày, lật bao nhiêu lớp bùn đất. Trong ruộng có nước, khi lưỡi cày đi qua, nó để lại trong nước những hình xoắn tròn to, rồi nhỏ dần nhỏ dần. Khi cày đã thấm mệt, chưng ngừng lại ngơi nghỉ. chưng ngồi dưới một gốc cây to rồi lấy trong túi ra một gói thuốc rê đã được vê thành từng điếu rồi châm lửa hút. Lúc này, những động tác của chưng chậm rãi. Hai con trâu ung dung, vẫy đuôi gặm cỏ. Mặt trời giờ đã lên cao, ánh nắng rải chan hòa khắp thửa ruộng. Mặt chưng nhễ nhại mồ hôi, nhưng chưng vẫn cùng con trâu tiếp tục cày xong thửa ruộng. Trâu sau một lát ngơi nghỉ, lại ngoan ngoãn suy bì bõm kéo cày theo sự điều khiển của chưng. Em thấy quý và cảm phục chưng làm sao. Nhìn những hàng đất cày thành luống trông rất đẹp dưới nắng trưa, em lại nhớ tới câu tục ngữ: “Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng”.

Em và bố tiếp tục lên xe vào nhà nội, mỗi lúc một xa, bóng chưng Hải khuất dần. Để làm ra hạt gạo, người nông dân phải đổ biết bao mồ hôi, công sức. Em thầm cảm ơn những chưng nông dân, những người đã cho ta bát cơm trắng, dẻo thơm trong sự nhọc nhằn vất vả của mình.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 3

chưng Tùng là một nông dân chuyên cần, chất phác. chưng là người họ hàng của gia đình em. Em được biết tới chưng là nhờ một lần về thăm quê ngoại. Gặp chưng khi chưng đang cày ruộng.

Hôm ấy, trên phố về quê em phải qua một cánh đồng rộng. Xa xa là dãy núi tím ngắt. Con mương nhỏ dẫn nước chạy men theo tuyến đường trải đá răm. Đang vui vẻ nói chuyện cùng bố. Bố em ngừng lại chào to: “Chào chưng Tùng, trưa rồi mà vẫn không nghỉ tay à?”

chưng Tùng đang cày ruộng. chưng ngừng trâu. ngừng lại, nở nụ cười thật tươi chào lại bố con em. Năm nay chưng chừng ngoài bốn mươi tuổi rồi. Dáng người chưng cao lớn, vạm vỡ. Trên khuôn mặt chữ điền là đôi mắt to và sáng. Da chưng sám nắng, thủ công chắc nịch. chưng say sưa cày ruộng trong chiếc áo đen đã bạc màu, ướt đẫm mồ hôi. Chiếc quần vải màu xanh dày dặn được xắn cao để lộ màu da chân đỏ au, vồng lên những bắp thịt cuồn cuộn, rắn chắc. Đôi tay cứng cáp điều khiển cái cày khéo léo.

Một tay chưng cầm chuôi cày, còn tay kia thì cầm cái roi dài để phết vào mông trâu khi nào trâu lười biếng. Theo lưỡi cày, đất được lật lên ngọt xớt, phơi mình trên thửa ruộng chạy dài, thẳng tắp. Thỉnh thoảng chưng lại quất nhẹ vào lưng trâu, mồm quát to: “Ngọ! Ngọ!”. Hai con trâu đi chậm rãi dần vì phải kéo cả lưỡi cày, lật bao nhiêu lớp bùn đất. Trong ruộng có nước, khi lưỡi cày đi qua, nó để lại trong nước những hình xoắn tròn to, rồi nhỏ dần nhỏ dần.

Khi cày đã thấm mệt, chưng ngừng lại ngơi nghỉ. chưng ngồi dưới một gốc cây to rồi lấy trong túi ra một gói thuốc rê đã được vê thành từng điếu rồi châm lửa hút. Lúc này, những động tác của chưng chậm rãi. Hai con trâu ung dung, vẫy đuôi găm cỏ. Mặt trời giờ đã lên cao, ánh nắng rải chan hoà khắp thửa ruộng. Mặt chưng nhễ nhãi mồ hôi, nhưng chưng vẫn cùng con trâu tiếp tục cày xong thửa ruộng. Trâu sau một lát ngơi nghỉ, lại ngoan ngoãn suy bì bõm kéo cày theo sự điều khiển của chưng. Em thấy quý và cảm phục chưng làm sao. Nhìn những hàng đất cày thành luồng trông rất đẹp dưới nắng trưa, em lại nhớ tới câu tục ngữ: “Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng”.

Em và bố tiếp tục lên xe vào nhà nội, mỗi lúc một xa, bóng chưng Tùng khuất dần. Để làm ra hạt gạo, người nông dân phải đổ biết bao mồ hôi, công sức. Em thầm cảm ơn những chưng nông dân, những người đã cho ta bát cơm trắng, dẻo thơm trong sự nhọc nhằn vất vả của mình.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 4

Nắng hè oi ả đã gọi một mùa hè tràn về trên khắp làng quê. Nắng như rót mật trên từng cành cây kẽ lá, nắng len lỏi qua từng con ngõ nhỏ và dát vàng lên từng tuyến đường quê. Lúc này là lúc vào mùa, những chưng nông dân đã hoàn thành công việc thu hoạch lúa gạo. chưng Dũng – người láng giềng của em lại bắt tay vào một mùa mới.

Sáng sớm chưng đã chuẩn bị máy cày và những phương tiện khác để sẵn sàng cày thửa ruộng vừa mới gặt. Tay chưng thoăn thoắt tra dầu vào máy, chưng rà soát máy móc thật tỉ mỉ rồi mới đánh lái đưa máy cày ra tới cổng. chưng đeo găng tay, đội mũ để cho khỏi nắng, nom chưng đã sẵn sàng để khởi đầu một ngày làm việc vất vả.

Ra tới đồng, chưng thận trọng đưa máy xuống đồng rồi mới khởi đầu cày ruộng. Những thửa ruộng vừa gặt còn vương đầy gốc rạ và những vụn rơm mới. chưng Dũng làm việc rất khoa học, không phải cứ đưa máy tới đâu là gặt tới đó, chưng tuần tự cày từ mép thửa ruộng này rồi cứ cày từng hàng thẳng tắp. Nắng đã lên. Ánh nắng chói chang của ngày hè chiếu xuống khiến thửa ruộng bừng sáng, nhóng nhánh nom đẹp như một bức tranh mà người nghệ sĩ tài hoa nào đã chấm phá vài nét. Nước ở ruộng óng ánh những sắc vàng chói lóa. Nắng đã khiến cảnh vật trở nên rực rỡ hơn nhưng chưng Dũng vẫn tập trung vào công việc mình làm. Tay chưng nhanh nhẹn lái máy cày xới trên mảnh ruộng vừa thu hoạch lúa. Máy cày đi tới đâu, từng hàng đất bị xới lên theo tới đó. chưng nói rằng sau khi thu hoạch, phải xới đất như này để đất ngơi nghỉ, nó hấp thụ được rất nhiều khoáng vật hơn để trở nên tơi xốp hơn, mỡ màu hơn để lại khởi đầu một vụ mùa mới. Thế nên chưng cày từng hàng rất kĩ, đất như vỡ vụn ra dưới chân chưng.

Cày được một thửa, chưng ngừng tay để lau những giọt mồ hôi đã khởi đầu thánh thót rơi trên gương mặt rám nắng của chưng. Lưng chưng ướt đẫm mồ hôi vì nóng, chưng đưa tay quệt những vệt mồ hôi chảy dài trên trán, tay với nhanh lấy chai nước chưng đã chuẩn bị rồi uống. chưng ngừng lại một tẹo ngắm lại mảnh ruộng chưng vừa cày : thật kì diệu biết bao, lúc nãy đâu nó vẫn chỉ là mảnh ruộng còn vương đầy gốc rạ, vậy mà giờ đã được cày xới, tơi xốp lạ kì. chưng mỉm cười rồi lại nhanh chóng bắt tay vào công việc. Tiếng mãy cày nổ vang khắp cả một vùng trời, hòa vào tiếng chim hót trên cành cây tạo thành thứ âm thanh xao động cả một vùng. chưng vẫn lái máy cày trên thửa ruộng, chưng đi tới đâu là mảnh ruộng như nở hoa tới đó. Rồi nay mai thôi, trên mảnh đất tơi xốp này sẽ lại trải dài màu vàng của cây lúa làm cho quê hương giàu đẹp hơn. Nghĩ tới thành tựu tương lai mà lòng chưng vui sướng lạ kì.

Mặt trời đã đứng bóng. Trời càng chuyển về trưa lại càng nắng gắt hơn. chưng nghỉ tay một lát rồi lái máy cày về nhà, không quên ngoái lại nhìn thửa ruộng mình vừa cày xong. Nhìn thấy chưng làm việc, em càng thêm yêu mến công việc của những người nông dân, càng thêm trân trọng hạt gạo – hạt ngọc trời đã ghi dấu biết bao nhiêu công sức của người nông dân.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 5

Em đã thấy hình ảnh những chưng nông dân với con trâu, lưỡi cày rất nhiều trên tivi, qua những hình ảnh minh họa trong sách vở. Tuy nhiên, phải tới hè năm ngoái, khi được về thăm quê ngoại em mới được chứng kiến tận mắt hình ảnh chưng nông dân đang cày ruộng.

Quê ngoại em nhiều ruộng lắm, những cánh đồng ruộng trải dài thẳng cánh cò bay. Khi tới nhà ngoại, em đã xin phép mẹ cho ra ngoài chơi. Đang đi trên tuyến đường nhỏ thì em thấy bóng vía của một chưng nông dân đang cày ruộng. Em lại sắp và làm quen với chưng. chưng tên là chưng Nam. Năm nay chưng đã hơn 50 tuổi rồi. chưng đội một chiếc nón lá che sắp nửa mặt. Bên dưới mặc chiếc áo kaki dài tay và một chiếc quần sẫm màu được xắn lên tận đầu gối. chưng có dáng người cao gầy, làn da sạm đen chắc do phải làm việc ngoài ruộng đồng nhiều. Khuôn mặt chưng không giống với người sắp 50 tuổi vì trông chưng già hơn rất nhiều. Khuôn mặt gầy gầy, hai gò má cao, làn da đen. Đôi mắt nâu hõm sâu vào trong trong, phía đuôi mắt còn có mấy nếp nhăn.

Vừa làm chưng vừa nói chuyện với em rất vui vẻ. Một tay chưng nắm chặt cái cày, tay còn lại chưng sử dụng roi quất vào con trâu thúc giục nó tiến về phía trước. Thỉnh thoảng chưng lại chứa tiếng: “Ví, thả” để điều khiển con trâu quẹo trái quay phải. Tiếng lội suy bì bõm của người và vật hòa lẫn tiếng điều khiển trâu của những chưng nông dân tạo nên một âm thanh nở rộ, phá tan bầu không khí yên tĩnh của cánh đồng. chưng cày từ phía ngoài vào, theo hàng theo lối, trông rất đẹp mắt. chưng cày rất kĩ. Không để sót khoảnh đất nào. Nhìn cách làm, em thấy được đức tính kĩ lưỡng của chưng. chưng khéo léo điều khiển lưỡi cày ăn sâu xuống đất, lưng chưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn hình ảnh chưng Nam đang cày ruộng em thấy rất khâm phục đức tính chuyên cần siêng năng, chịu thương chịu thương chịu khó của người nông dân Việt Nam. Em càng hàm ân họ hơn. Bởi để làm ra được hạt gạo không phải dễ dàng gì. những chưng nông dân phải dạy sớm ra ruộng, cả năm cả tháng phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nhưng những chưng vẫn luôn siêng năng, vui vẻ làm việc.

Hình ảnh vất vả trên đồng ruộng của chưng Nam theo em mãi về thành phố tới ngày hôm nay. Và chắc em sẽ không bao giờ quên được hình ảnh đẹp đó – hình ảnh người nông dân chân lấm tay bùn nhưng vẫn luôn nở nụ cười tươi.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 6

Cánh đồng lúa quê tôi đã chín rộ, chờ tay người tới mang về. cả làng bước vào mùa gặt. Những chưng nông dân ngày ngày siêng năng, cần mẫn thu hoạch thành tựu lao động của mình sau những tháng ngày vất vả.

Vào mùa gặt, người nào cũng bận rộn. Người lớn ra đồng, trẻ con đi học, mỗi người một việc. Cuộc sống như líu tíu hơn. Từ sáng sớm tờ mờ, khi ông mặt trời còn chưa dậy, những chưng nông dân đã rục rịch ra đồng. Đi làm trong buổi sớm mai, tương đối sương nhè nhẹ phá lên mặt lành lạnh. Ra tới đồng, những chưng nông dân rẽ ra thành những ngã khác nhau, người nào về thửa ruộng nhà nấy. Chuẩn bị xong dụng cụ, những chưng nông dân khởi đầu công việc gặt lúa. Lúc này nhìn họ, người nào cũng giống người nào, khó mà phân biệt được. chưng nào cũng đi một đôi ủng bó sát chân, mặc một chiếc áo dày, tay bó sà cạp. Đầu đội chiếc nón tàng, khuôn mặt che kín hết với một chiếc khăn chỉ còn để đôi mắt. Nhìn những chưng như đang chuẩn bị vào một trận đại chiến, chống chọi với cái nắng nóng khắc nghiệt của thời tiết mùa hè.

Lúa vụ này trĩu nặng, hạt nào hạt nảy mình mẩy chắc nịch. chưng nông dân vui mừng thấy công lao của mình được bù đắp. Trong niềm phấn khởi, chưng cúi xuống, tay trái nâng những bông lúa, tay phải cầm chiếc liềm sắc cạnh đưa vào ngang thân, “xoẹt…xoẹt…” âm thanh ấy cứ đều đều vang lên cùng nhịp thở của chưng. Nhìn những bàn tay thoăn thoắt cắt lúa, bó lúa của chưng mà tưởng như một nghệ nhân tài hoa đang trình diễn. Từng bước chân nhịp nhàng vận chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Những bông lúa vâng lời, theo tay chưng nằm im trên đất, cắt lúa tới đâu, chưng tập hợp chúng lại thành từng đống nhỏ gọn ghẽ. Trông xa xa, thấy người nào người nào cũng siêng năng làm việc. Lúa được cắt mỗi lúc một nhiều. Tiết trời buổi sáng gió mát, ánh nắng còn dịu nên người nào cũng tranh thủ làm việc. Khi đã thấm mệt, những chưng nông dân đứng lên nghỉ giải lao, ngồi uống ngụm chè tươi mát rượi, có khi hát một đoạn chèo, hay hát đối đáp để xua đi những mỏi mệt. Sau phút nghỉ giải lao, mọi người lại tiếp tục công việc.

Trời về trưa, nắng gắt. Những tia nắng cứ vô tình chiếu rọi xuống cánh đồng trống vắng. Gió lại mài miệt đi chơi khiến thời tiết thêm oi ả. Tiếng ve kêu râm ran khắp trong nhưng bụi cây trên bờ. Có mấy chú chim đói bụng sà xuống ruộng, nhặt những hạt thóc rơi, thóc vãi. những chưng nông dân đã thấm mệt. Mồ hôi rơi xuống nghe thánh thót. Lưng áo ướt đẫm. Mọi người người nào này đều lặng im, chỉ còn nghe thấy tiếng soàn soạt mà thôi. Nhưng không phải vì vậy mà bàn tay kém nhanh, bàn chân bước không đều. Họ vẫn giữ sự nhịp nhàng lúc trước, chính vì vậy mà chả mấy chốc lúa trên ruộng đã sắp được cắt hết.

Những bông lúa trĩu nặng ngoan ngoãn nằm trên gánh trở về nhà trong niềm phấn khởi, hoan hỉ những chưng nông dân tin tưởng vào vụ mùa, vào thành tựu do mình làm nên.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 7

Cánh đồng lúa quê em đã vào mùa thu hoạch, những chưng nông dân ngày ngày ra đồng gặt lúa, mang về những hạt thóc vàng ươm sau những tháng ngày vất vả.

Từ sáng tờ mờ, những chưng nông dân đã ra đồng. Tới nơi, những chưng rẽ theo những hướng khác nhau, người nào về thửa ruộng nhà nấy. Nhìn xa xa, người nào cũng giống nhau. Vì mùa này trời rất nắng nên những chưng mặc áo dày, đội nón trắng, khuôn mặt trùm kín bằng một chiếc khăn chỉ để lộ đôi mắt. Dụng cụ đã chuẩn bị xong, những chưng khởi đầu công việc gặt lúa. Phụ nữ lòm khòm cắt lúa còn đàn ông thì tuốt lúa. Tay trái những chưng nâng từng bông lúa, tay phải cầm liềm cắt lúa xoèn xoẹt, đôi bàn tay mềm mại, thoăn thoắt tưởng như những chưng đang múa. Từng bước chân nhịp nhàng vận chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Lúa cắt xong được những chưng xếp ngay ngắn thành từng đống rất gọn ghẽ. Lúa được cắt mỗi lúc một nhiều. Tiếng tuốt lúa vang lên rộn ràng cùng nhịp thở của những chưng. những chưng đứng dậy vươn vai, quay lại nhìn thành tựu lao động của mình. Nét mặt người nào cũng vui. Mặt trời lên cao dần, Khi đã thấm mệt, những chưng đứng lên nghỉ giải lao, ngồi uống nước đá, ăn vội cái bánh mì mà người thân mới mang tới. Đâu đó vang lên những lời hát ngọt ngào của những cô gái làm xua đi những nhọc mệt. Sau ít phút giải lao, mọi người lại bắt tay vào việc. Càng về trưa nắng càng gay gắt mọi người người nào cũng thấm mệt nhưng tranh thủ làm cho xong công việc. Mồ hôi rơi xuống nghe thánh thót, lưng áo ướt đẫm. Thỉnh thoảng, những chưng lấy nón quạt phành phạch xua tan đi cái nắng nóng cứ vô tình chiếu xuống cánh đồng trống vắng. Lúa trên ruộng cũng được gặt xong.

Vào mùa gặt, người nào cũng bận rộn. Những hạt lúa chắc nịch, vàng ươm đã được đưa về nhà. những chưng nông dân phấn khởi vì vụ mùa bội thu. Nhìn thấy sự vất vả của những chưng nông dân để cho ra được hạt lúa, hạt gạo em tự nhủ rằng mình phải hàm ân những chưng và trân trọng mỗi khi bưng bát cơm lên ăn.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 8

Nhắc tới chưng nông dân, em nhớ tới chưng Sáu ở sắp nhà Ngoại. chưng là một nông dân chuyên cần, chất phác. Chuyên đi cày thuê kiếm cơm, nên chưng là người sử dụng cày rất thạo. Em biết được chưng là nhờ hôm Trung thu về thăm Ngoại.

Hôm ấy, trên phố về, em đi qua một cánh đồng rộng mênh mông. Em đang ngồi trên xe mà lòng nôn nao mong chóng về gặp Ngoại. Nhưng oái oăm thay, giữa đường xe bị hỏng nên em phải đi bộ qua tuyến đường khá dài. Chính trên đoạn đường này, em được làm quen với chưng Sáu. chưng trạc năm mươi tuổi, thân hình cường tráng, vạm vỡ, rắn chắc. Gương mặt chưng nông dân thời khắc khổ, nước da sạm nắng, thủ công chắc nịch, quần xắn tận đầu gối, đôi tay đang nhanh nhẹn điều khiển cặp trâu. Một tay chưng nắm sợi dây thừng và chuôi cày, còn tay kia nắm cái roi mây dài đánh vào mông trâu. Trời nắng to, mồ hôi ra đầm đìa. mồm chưng kêu “Ví thái, ví thái…” làm em thấy lạ tai quá. Hai con trâu đi chầm chậm vì phải kéo cả lưỡi cày lật bao nhiêu lớp bùn đất. Những đường cày thẳng tắp như kẻ sẵn, chạy dài từ bờ này sang bờ kia trông thật đẹp mắt.

Khi cày được sắp một nửa đám ruộng, chưng nghỉ giải lao bước tới dưới cây phi lao nằm gác chân lên tảng đá nhỏ, lim dim đôi mắt nhìn trời. Hai con trâu được chưng cởi ách ra đang tự do gặm cỏ ở góc ruộng. Nhìn chưng nằm nghỉ thoải mái dưới bóng râm, lòng em dấy lên một niềm cảm phục. Một nắng hai sương chưng và bao nhiêu những người nông dân như chưng quanh năm phơi mình trên đồng ruộng để làm ra hạt gạo nuôi sống con người.

Hình ảnh người nông dân vất vả trên luống cày, thửa ruộng của mình thật là đẹp.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 9

“Cày đồng đang buổi ban trưa

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”

Người nông dân đã làm ra cho chúng ta hạt lúa củ khoai, lại cho chúng ta tấm gương sáng về con người lao động. Em đã gặp một chưng nông dân như thế,trong một buổi trưa hè.

Chiều hè hôm ấy,một chiều hè oi ả tháng sáu, em được về thăm quê với gia đình .Từ xa xa,đã thấy đồng lúa rộng đã gặt xong chỉ trơ những gốc rạ. Mùi bùn đất đang vào vụ ngai rồng ngái, là lạ. Ôi thích quá! Em hít căng lồng ngực một tương đối thật dài, cho thoả thích hương đồng gió nội! Ôi mới thích làm sao!

Ngay bên vệ đường, là mảnh ruộng đang cày dở. Em thấy một chưng nông dân đang cày ruộng. chưng mặc bộ quân áo nhuộm màu nâu, chất phác như chính màu đất quê hương. Gương mặt chưng đẫm mồ hôi nhưng đôi mắt sáng vẫn ánh lên cái nhìn vui vẻ! Khuôn mặt đẫm màu gió sương, nỗi trằn trọc và vẻ vất vả sau bao năm gắn bó với ruộng đồng.

Dáng chưng to lớn, vạm vỡ. quả thực nhìn chưng đi cày, em có cảm tưởng mình đang gặp một nguời dũng sĩ ! Bàn tay khoe mạnh của chưng túm lấy cái cày, tay kia đè nhẹ để rà soát cái ách ôm lấy cổ trâu. Lát sau, chưng giơ cây roi, vút cao, quất vào con trâu giục bước. Từng đường, từng đường cày thẳng tắp tuần tự hiện ra, ngay ngắn và gọn ghẽ trên mặt ruộng.

Thi thoảng, vài tiếng:”Họ ! họ” vút lên , chú trâu to lớn vậy mà vụt trở thành một con mèo con ngoan ngoãn, răm rắp nghe theo lời chủ.Từng giọt,từng giọt mồ hôi cứ thế buông rơi.Thời gian đã trôi quá khá lâu,nhưng vẫn chư thấy chưng lộ chút gì mỏi mệt. Mãi sau, mới thấy chưng từ từ ung dung ra lệnh cho con trâu ngừng lại, nghỉ chân tại một gốc cây ven ruộng.Bộ quần áo chưng giờ đây đã lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt thì nhóng nhánh niềm vui! có nhẽ,đó là niềm vui lao động một niềm vui chính đáng và đáng tự hào!

Hình ảnh chưng nông dân mãi in đậm trong em. Em mãi không quên . chưng đã một nắng hai sương để làm ra hạt lúa củ khoai nuôi sống chúng em . Em thầm cảm ơn những người nông dân như chưng.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 10

“Cày đồng đang buổi ban trưaMồ hôi thánh thót như mưa ruộng càyngười nào ơi bưng bát cơm đầyDẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần”

Hạt gạo từ bao đời nay được coi là hạt ngọc trời nuôi sống con người. Để làm ra những hạt gạo trắng ngần, thơm mùi nắng mới, dẻo thơm chính là nhờ công lao to lớn của những chưng nông dân. Buổi chiều ngày hôm trước theo chân bà ra ngoài ruộng xem những chưng nông dân làm việc, tới khi ra tận nơi, em mới cảm nhận rõ được phần nào sự vất vả nhọc nhằn, hy sinh mà người nông dân phải chịu để làm ra những hạt gạo thơm ngon ấy.

Sáng sớm tờ mờ, khi ông mặt trời vẫn còn ngái ngủ, chưa chịu nhích người ra khỏi lớp chăn bông ấm, những chưng nông dân đã tíu tít ra ngoài ruộng. Tờ mờ sáng, loáng thoáng đâu đây đã có bóng người, tiếng cười nói râm ran cả một góc xóm, nào khoe chuyện con cái, nào là chia sẻ chuyện cấy cày, nào lo chuyện mùa màng,… tới ruộng, người nào nấy lại bắt tay vào công việc của mình, người thì cầm lưỡi liềm để gặt lúa, người thì sử dụng máy để gặt lúa cho nhanh, người thì bó từng bó lúa lại để hai bên đường làng để giây khắc cho vào máy tuốt lúa. Mỗi người một việc, mỗi người một nỗi lo, sức ép của cuộc sống cứ đè nặng lên đôi vai họ nhưng nào có thể làm tắt đi nụ cười cùng ánh mắt ánh lên hạnh phúc trước những thành tựu công việc của mình sau bao ngày dãi nắng dầm sương, đội mưa ra cấy lúa. Cả cánh đồng chìm trong màu vàng rực, chả còn phân biệt được đâu là nắng đâu là lúa, cả hai như hòa vào một, thiên nhiên và con người như đồng điệu với nhau. Nắng lên, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán những người nông dân hiền lành, siêng năng, chất phác, vất vả nhưng nghĩ tới miếng cơm manh áo, nghĩ tới mọi người cần phải có cơm, có gạo để tồn tại, để sống cuộc sống ý nghĩ này, họ lại không quản ngày đêm, không quản nắng mưa, làm việc hết mình. Nhìn thấy hình ảnh của những chưng nông dân làm việc, em lại càng hiểu hơn về trị giá to lớn của hạt gạo, bởi trong đó là bao mồ hôi, nước mắt, là tâm huyết của những con người chân thật ấy.

Em rất yêu quý những người nông dân, bởi chính những hy sinh, những vất vả mà họ lặng thầm chịu đựng chính là để tạo ra những hạt ngọc tinh khiết nuôi sống con người, đó chính là những con người sống mãi với thời gian, sống mãi trong trai tim chúng ta với sự hàm ân và kính trọng.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 11

Sáng chủ nhật, em được theo mẹ ra đồng màu Lạc Thổ đưa nước cho thợ cày. những ruộng lúa mới gặt xong độ một tuần đã khởi đầu cày vỡ, làm đất trồng màu vụ đông.

Trong làng, một số gia đình đã có máy cày, máy bừa, nhưng phần đông những hộ vẫn nuôi trâu, bò vừa để cày bừa, vừa lấy phân chuồng bón ruộng. Gia đình em chỉ có 6 sào ruộng, mẹ chỉ sử dụng phương thức đổi công.

chưng Huấn vẫn cày bừa, làm đất cho nhà em. Nhìn thấy hai mẹ con em đứng trên bờ, chưng giơ nón vẫy rồi lại xăm xăm cày. chưng Huấn ngót 50 tuổi, chưng nói tuổi chưng là tuổi Sửu, “cái tuổi làm hùng hục như trâu bò”. Tính chưng vui, linh hoạt, vừa nói vừa cười rất dễ mến. chưng to khỏe, quần nâu xắn cao, áo lính bạc màu, sau lưng giắt cái điếu cày mà chưng gọi là “đại chưng”. Người vạm vỡ, bắp chuối bắp tay cuồn cuộn. Nước da màu nâu sẫm, đúng là vóc dáng của một con người quanh năm chân lấm tay bùn, quen dầm mưa dãi nắng.

Con trâu mộng to béo, da đen nhánh kéo cày đi trước. chưng Huấn tay trái nắm thừng để điều khiển, tay phải cầm đốc cày, theo sau. Đường cày thẳng, chưng nhoai người về phía trước. tới hai đầu bờ, chưng nhấp cày lên, cho trâu quay lại cày tiếp. chưng nhấp cày nhẹ nhõm như không. Lâu lâu, chưng lại chứa tiếng “tắc, rì… họ”, lần trước hết em mới nghe thấy những tiếng ấy của thợ cày. chưng chia ruộng thành nhiều khoảnh, mỗi khoảnh là một luống cày; mỗi luống cày có rất nhiều đường cày. Ruộng đồng màu, đất xốp vừa độ ẩm, nhưng luống cày lượn sóng úp vào nhau, trông thật đẹp.

Xong một luống cày, chưng cho trâu đứng nghỉ. chưng lên bờ tới chỗ hai mẹ con em đứng đợi. Mẹ em lấy ra bốn củ khoai lang bày ra trên đĩa, rót chè xanh ra bát mời chưng. chưng lấy chiếc nón đang đội trên đầu quạt một lúc rồi đặt xuống làm “ghế” ngồi rất thoải mái. Vừa nói chuyện với hai mẹ con em, chưng vừa bật lửa rít thuốc lào. Tiếng rít thuốc giòn tan. Cặp mắt lờ ngờ, chưng phun khói ra cả mũi, cả mồm, làm em ngạc nhiên quá. Cả con người chưng toát ra một vẻ sảng khoái kì lạ. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hai vai áo. Trán lấm tấm mồ hôi. Cặp lông mày sâu róm nhíu lai. chưng xoa hai tay vào nhau, vỗ vỗ mấy cái, cầm lấy củ khoai mẹ em mời, chưng bóc vỏ ăn một cách ngon lành. chưng uống liền một lúc hai bát nước, rồi nói:

– Chè chị mua ở chợ Đồng à ? Thơm và đậm lắm. Cứ để tất cả mọi thứ lại, hai mẹ con chị cứ ra về kẻo nắng. Tôi sẽ toan tính hết.

chưng lại xăm xăm bước tới chỗ con trâu. Tiếng “tắc… rì…” nghe rất rõ. Trâu kéo cày băng băng. Lúc thì chưng Huấn khom lưng, lúc thì nhoài người ra phía trước, tay phải nắm đốc cày một cách thiện nghệ. Những đường cày thẳng tăm tắp, những luống cày lượn sóng. Đi theo sau người và trâu là đàn sáo mỏ vàng năm, sáu con, lúc bay lúc nhảy để tìm mồi.

Cả cánh đồng màu đi lại. Những luống cày màu nâu óng ánh dưới nắng tháng mười. Trâu và người hặm hụi, mải miết làm việc. Đi được một quãng, ngoái lại nhìn, em vẫn còn nhìn thấy bóng nón trắng của chưng Huấn đang nhấp nhô trên thửa ruộng gia đình em.

Mẹ vừa đi vừa nói: “chưng Huấn chỉ học hết lớp 7, rồi đi thanh niên xung phong. chưng chất phác, cày bừa giỏi, cả làng người nào cũng quý. Cuối tuần, chưng lại bừa và làm luống giúp để nhà ta trồng đậu cô-ve giống mới. Bổ chưng Huấn ngày xưa là lão nông tri điền, 70 tuổi mà còn đi cày quanh năm…”.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng nông dân – Mẫu 12

Nói tới chưng nông dân đang cày ruộng, em nhớ tới chưng Tám ở quê ngoại. chưng là một nông dân chuyên cần chất phát, chưng chuyên đi cày thuê kiếm cơm, nên chưng là người sử dụng cày rất thạo. Em biết được chưng là nhờ hôm Trung thu về thăm quê ngoại.

Hôm ấy, trên phố em phải qua một cánh đồng rộng mênh mông. Em đang ngồi trên xe mà lòng cứ nôn nao mong chóng về gặp ngoại. Nhưng mà oái ăm thay, giữa đường xe bị hỏng nên em phải đi bộ qua tuyến đường khá dài. Chính trên tuyến đường này, em được làm quen với chưng Tám cày ruộng. Tiếng “ví tá” của chưng làm em chú ý và tìm cách làm quen. chưng trạc năm mươi tuổi. Khác với những người ở phố, chưng có một thân hình cường tráng, vạm vỡ rắn chắc làm sao. Gương mặt chưng trông tương đối khắc khổ: da sạm nắng, thủ công chắc nịch bị phủ một lớp bùn đất vì chưng đang cày. Quần chưng xắn cao, đôi tay nhanh nhẹn chỉ lái cặp trâu. Một tay chưng nắm sợi dây đang mắc vào mũi trâu, còn tay kia thì nắm cái roi dài để phết vào mông trâu khi nào trâu lười biếng không đi. Mồ hôi chưng đang đầm đìa nhỏ giọt, mồm chưng luôn “ví thá, tá ví” làm em thấy lạ tai. Hai con trâu đi chậm chạp vì phải kéo cá lưỡi cày lật bao nhiêu lớp bùn đất. Lúc ấy trong ruộng có nước, khi lưỡi cày đi qua, nó đê lại trong nước những hình xoắn tròn to, rồi nhỏ dần dần. chưng cày rất kĩ. Không để sót khoảnh đất nào. Nhìn cách làm, em thấy được đức tính kĩ lưỡng của chưng.

Khi cày sắp nửa đám ruộng, chưng nghỉ giải lao. Lúc đó, chưng tới một gốc cây đa, nằm gác chăn lên rễ cây để nghỉ, mắt chưng lim dim như muốn ngủ. Lúc này hai con trâu đang vẫy đuôi gặm cỏ. Khi chưng tiếp tục công việc, trời đã nắng gắt, người và vật khởi đầu thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại. Em thấy thương và cảm phục chưng làm sao. Nhìn những hàng đất cày thành luống trông rất đẹp dưới nắng trưa, em nhớ tới câu tục ngữ: Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng.

Hình ảnh vất vả trên đồng ruộng của chưng Tám theo em mãi về thành phố tới ngày hôm nay.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 1

Cậu Tám của em là một thợ mộc lành nghề nổi tiếng trong làng. Em đã một lần được xem cậu đóng một chiếc tủ.

Cậu Tám năm nay vừa qua tuổi bốn mươi, cậu đã có hơn mười lăm năm kinh nghiệm làm nghề mộc. Cậu em dáng người khá cao, tương đối gầy nhưng rất rắn chắc, làn da ngăm ngăm rám nắng. mới bốn mươi tuổi nhưng mà tóc cậu đã có sợi bạc. Khuôn mặt cậu đầy đặn nhân hậu. dưới cặp lông mày sâu róm của cậu là đôi mắt to, lông nheo dài và cong. Sống mũi cậu cao, khá bè, đường nhân trung rộng làm khuôn mặt cậu có nét nhân từ, dễ mến. đôi tay cậu Tám lớn, ngón tay dài, móng tay lúc nào cũng cắt ngắn sạch sẽ. Cậu có dáng đi tương đối khập khiễng do lúc trước bị tai nạn. lần tai nạn đó làm sức khỏe của cậu sút giảm. Tuy vậy, tay nghề của cậu không vì vậy mà giảm đi.

Dưới đôi tay cậu Tám, tủ, bàn, ghế những kiểu ra đời mời gọi người mua. Bao giờ cũng vậy, để đóng một cái tủ, cậu Tám đo đạc rất thận trọng và khởi đầu cắt gỗ. những thanh gỗ được bào chuốt láng mướt và được đục mộng ghép rất sắc sảo. Cậu Tám bào gỗ bằng hai cách: bào sử dụng máy bào và bào bằng bào tay, phương tiện bào truyền thống của thợ mộc. Cậu để thanh gỗ lên cái ghế dài, một chân giữ chặt rồi khởi đầu bào. Cậu nhắm nhía, ướm thử. Mắt cậu nheo lại, tay để thanh gỗ ngang tầm mắt rồi lắp thử một cách nhẹ nhõm. Thanh gỗ nào chưa vừa ý thì cậu bào tới khi mặt gỗ thật đều thì mới thôi. Từng lớp gỗ mỏng đùn lên sau chiếc bào, thanh gỗ láng o, vân gỗ màu hồng tuyệt đẹp. Xem cậu lắp tủ mới là điều em thích nhất. những thanh gỗ của sườn tủ được lắp xong, cậu đóng ván mặt hậu, ván ngăn đâu vào đó là cậu bắt tay bào chỉ viền của tủ. Nẹp chỉ viền mỏng rất khó bào được cậu chuốt kỹ lưỡng, chuẩn xác từng ly một. Chỉ trong một ngày, cái tủ đã được lắp xong. chiếc tủ duyên dáng đứng chờ thợ đánh véc-ni. Chú thợ phụ việc pha véc-ni rồi khởi đầu quá trình đánh bóng. để đóng một chiếc tủ như thế, cậu Tám phải mất năm, bảy ngày vừa mới làm xong. Sản phẩm của cậu làm theo đơn đặt hàng nên xuất xưởng là tới tay khách hàng. Tủ của cậu đóng vừa đẹp, vừa chắc chắn, không chỉ làm hài lòng khách hàng mà còn đem lại uy tín cho xưởng mộc của cậu.

Em rất thích xem cậu Tám làm việc. Ngoài sự khéo léo của người thợ, cậu Tám còn đặt vào từng sản phẩm sự ham mê vớ nghề mộc và kĩ thuật tinh xảo của mình. Nghề mộc không chỉ đòi hỏi tài nghệ của người thợ mà còn yêu cầu người thợ phải có tính siêng năng, nhẫn nại mới có thể thành công. Cậu Tám của em là một người như thế đó.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 2

Chú Hùng là một thợ mộc nổi tiếng ở quê em. Chú được yêu mến không chỉ bởi tính tình hiền lành mà còn bởi tay nghề cao trong công việc. Đôi bàn tay tài hoa của chú đã làm ra biết bao sản phẩm đẹp mắt và hữu ích phục vụ cuộc sống của người dân.

Năm nay chú Hùng sắp 40 tuổi, nhưng chú đã có sắp hai mươi năm gắn bó với nghề làm mộc. Mái tóc của chú lúc nào cũng bám bụi gỗ, khuôn mặt luôn lộ vẻ suy nghĩ và tập trung cao độ khi làm việc. Đôi bàn tay chai sần và dính đầy véc-ni. Phần lớn thời gian trong ngày chú làm việc ở xưởng. vì vậy quần áo lúc nào cũng phủ đầy mùn cưa và mùi hương của gỗ.

ngày hôm nay em xuống xưởng xem chú làm việc. Chú đang hoàn thiện chiếc tủ quần áo cho nhà chưng Mai. Cách chú làm mới say sưa và tỉ mỉ làm sao! Những khúc gỗ to và thô kệch, xù xì được chú bào đi bào lại nhẵn thín. Cái bút luôn được cài ở tai, thỉnh thoảng chú lại lấy ra để kẻ vẽ, phân chia tỉ lệ thận trọng tới từng chi tiết. Đôi bàn tay khéo léo đã biến những tấm gỗ thô kệch trở nên có hình hài. Không những thế còn có những họa tiết vô cùng đẹp mắt. Chú sử dụng chiếc đục tạo nên những bông hoa, con rồng, con phượng vượt bậc trên bề mặt gỗ. Khi đã xong, chú lấy giấy ráp ra chà đi chà lại để những chi tiết đó được mịn màng. Khâu cuối cùng là đánh véc-ni. Cái tủ vốn đã đẹp khi được sơn véc-ni lại càng đẹp hơn nữa, những đường vân gỗ hiện lên. Những họa tiết hoa lá, rồng phượng trông thật tinh xảo. Chắc hẳn chưng Mai sẽ rất hài lòng với sản phẩm đẹp và chắc chắn này.

Mọi người thích những sản phẩm chú Hùng làm ra vì chúng rất đẹp và bền. Ngắm chú làm việc em mới hiểu được sự vất vả của người thợ mộc. Ngoài đôi bàn tay khéo léo, tài hoa đòi hỏi còn phải có sự nhẫn nại, kiên trì và tỉ mỉ trong công việc. Thành công của người thợ mộc chính là sự hài lòng của mọi người và chú Hùng đã làm được điều đó.

Em rất yêu mến chú Hùng. Đối với em chú không chỉ là người thợ mộc mà còn là một người nghệ sĩ tài hoa.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 3

Mỗi người có lựa chọn lựa của riêng mình và nghề nào cũng cao quý bất kể đó là lao động chân tay hay lao động trí óc. Đã là lao động thì không phân chia thứ bậc vì tất cả đều mang trị giá riêng của mình. Và đó là thông điệp ý nghĩa nhất mà em học được từ chưng thợ mộc kế bên nhà mình.

chưng thợ mộc mà em nói tới tên là Trường, năm nay đã ngoài 40. chưng mang thân hình của một người đàn ông lao động tiêu biểu, vóc dáng cao và thân hình chắc khỏe. chưng có nước da ngăm bánh mật và chiếc mũi cao, vầng trán rộng. Vì là thợ mộc nên cả ngày chưng đều dành thời gian ở trong xưởng gỗ để làm việc, chưng luôn phấn đấu hết sức để có thể tạo ra những sản phẩm tuyệt vời nhất cho mọi người. Đôi lúc có rất nhiều đơn đặt hàng khiến chưng khá bận bịu thế nhưng chưng không bao giờ nổi nóng với những người xung quanh, chưng sống rất thoải mái và tốt bụng bởi vậy nên nhận được rất nhiều sự yêu mến của mọi người.

Một lần em sang nhà chưng chơi và được dịp quan sát chưng làm việc. Phong thái làm việc của chưng khiến em liên tưởng tới những người thợ mộc nhiều năm kinh nghiệm. chưng làm mọi thứ rất nhanh nhẹn và dứt khoát. Tay chưng cầm chiếc cưa gỗ xẻ từng miếng gỗ lớn ra để tạo thành hình thù, ánh mắt chưng hướng theo phía cánh tay đang đỡ mảnh gỗ, chưng nhắm nhía rồi khởi đầu đặt bút vạch những chỗ cần cắt để tạo thành sản phẩm. Rồi chưng cầm chiếc bào trên tay kéo qua kéo lại để đánh bóng sản phẩm, từng phôi gỗ rơi xuống đất và sau đó là lớp vỏ bóng mịn của sản phẩm đã được chưng làm ra.

Trong xưởng có mười mấy người lao động đều là thợ của chưng, người nào nấy đều lặng im làm phần việc của mình đầy tỉ mỉ và tâm huyết. nhường nhịn như trong ánh mắt mỗi người lúc ấy đều cháy lên ngọn lửa của nhiệt huyết và ham mê, sẵn sàng cống hiến hết sức mình để tạo ra những sản phẩm tinh tế và điêu luyện.

chưng Trường là một người thợ mộc chuyên cần và khéo léo. Tâm huyết và trách nhiệm với công việc của chưng khiến em rất ngưỡng mộ và trân trọng.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 4

Bà nội em sinh được bốn người con, ba người đi làm ăn xa, chỉ còn chú Út ở nhà với ông bà. Chú Út năm nay hai mươi tám tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhanh nhẹn. Khuôn mặt vuông vức, đôi mắt trong sáng và nụ cười linh hoạt. Cả nhà duy nhất có chú nối nghiệp bố làm nghề chạm khắc và tạc tượng gỗ. Chú cùng mấy người bạn trong ấp lập một xưởng nhỏ chuyên sản xuất đồ gỗ thủ công mỹ nghệ.

Bước vào sân, em đã thấy những khúc gỗ đủ mọi kích cỡ đặt nhan nhản khắp nơi. Dưới mái che bằng bạt, chú Út say mê tạc tượng một em bé cưỡi trâu thổi sáo. Bố em kể rằng ngay từ nhỏ, chú đã tỏ ra rất có năng khiếu nên ông nội đã truyền nghề cho chú. Hai bố con em thực sự bị cuốn hút vào công việc tỉ mỉ, khó khăn nhưng đầy thú vị. Chú Út một tay cầm đục, một tay cầm chiếc dùi bằng gỗ, thận trọng gõ từng nhát một. Những miếng dăm gỗ tí xíu rơi lở tở xuống đất. Chỉ một lát sau, hình thù cậu bé và con trâu đã hiện ra nhưng còn xù xì đơn thuần. Chú Út lấy một con dao nhỏ thật sắc, gọt tỉa từng đường cong mềm mại. Mỗi động tác của chú đều toát lên sự cần mẫn, tài hoa lạ thường.

tới chiều, bức tượng nhỏ đã hoàn thành. Chú lấy giấy ráp đánh cho nhẵn rồi trâm vecni màu nâu bóng. Từng đường vân gỗ hiện lên thật đẹp mắt. Chú Út nâng bức tượng ngang tầm mắt, nhắm nhía kỹ lưỡng và đôi môi chú nở nụ cười thoả mãn. Chú bảo em muốn thành công trong mọi việc, phải có sự say mê và tính chuyên cần, chịu thương chịu khó.

Nhìn bức tượng cậu bé đội chiếc nón lá đang thổi sáo, ngồi vắt vẻo trên lưng con trâu mộng có cặp sừng cong vút, đầu cúi xuống như đang thong dong gặm cỏ, em càng mến phục tài nghệ của chú em và những người thợ có bàn tay vàng như chú đang góp phần làm đẹp cho đời.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 5

Cậu Tám của em là một thợ mộc giỏi, lành nghề. Em đã có lần được xem cậu bào chuốt gỗ và đóng tủ.

Cậu Tám vừa đúng bốn mươi tuổi, cậu đã có hơn mười lăm năm làm nghề mộc. Cậu em người thanh mảnh cao, nước da ngăm ngăm rám nắng. Mới bốn mươi tuổi nhưng tóc cậu đã có sợi bạc. Khuôn mặt cậu đầy đặn phúc hậu. Dưới đôi lông mày to bản như con tằm nằm, đôi mắt cậu to, lông nheo dài và cong. Sống mũi cậu cao, tương đối bè bè,đường nhân trung rộng làm khuôn mặt cậu có nét hiền lành, dễ mến. Bàn tay cậu Tám to, ngón tay thon dài, lúc nào cũng cắt ngắn sạch sẽ. Cậu có dáng đi tương đối khập khiễng, kết quả của một lần bị ngã nặng. Cái lần ngã đó làm sức khoẻ cậu sút giảm. Dù vậy, tay nghề của cậu ngày một tăng.

Dưới bàn tay cậu Tám, tủ, bàn, ghế những kiểu ra đời mời gọi khách hàng. Bao giờ cũng vậy, để đóng một cái tủ, cậu đo rất thận trọng và khởi đầu cắt gỗ. những thanh gỗ mộc được bào chuốt láng mướt và được đục mộng ghép rất sắc sảo. Cậu Tám bào gỗ bằng hai cách: bào thô sử dụng máy bào và bào tinh bằng bào tay, dụng cụ bào cổ điển của thợ mộc. Trên ghế dài có nẹp chân, cậu Tám bào đi bào lại thanh gỗ. Cậu nhắm nhía, ướm thử. Mắt cậu nheo lại, tay tăng thanh gỗ ngang tầm mắt rồi lắp thử một cách nhẹ nhõm. Thanh gỗ nào cần bào lại, cậu đặt lên ghế dài, rồi khom người đẩy cái bào đi tới. Từng phôi gỗ đùn lên sau cái bào, thanh gỗ láng mặt, phổ vân gỗ màu hồng tuyệt đẹp. Xem cậu lắp tủ mới thật thích. những thanh gỗ của sườn tủ được lắp xong, cậu đóng ván mặt hậu, ván ngăn đâu vào đó là cậu bắt tay bào chỉ viền của tủ. Nẹp chỉ viền thanh mảnh rất khó bào được cậu chuốt kĩ lưỡng, chuẩn xác từng ly một. Trong một ngày cái tủ được lắp xong. Cái tủ duyên dáng đứng chờ thợ đánh véc-ni. Chú thợ phụ việc pha véc-ni rồi khởi đầu giai đoạn đánh bóng. Để đóng một cái tủ như thế, cậu Tám phải mất năm, bảy ngày mới làm xong. Sản phẩm của cậu làm theo đơn đặt hàng nên xuất xưởng là tới tay ngay khách hàng. Tủ của cậu làm vừa xinh, vừa chắc bền, không chỉ làm vui lòng khách mà còn đem lại uy tín cho xưởng mộc của cậu.

Em rất thích xem cậu Tám làm việc. Ngoài sự khéo léo của người thợ, cậu Tám còn đặt vào sản phẩm mộc sự say mê nghề nghiệp và kĩ thuật tinh xảo của mình. Nghề mộc không chỉ đòi hỏi tài hoa của người thợ mà còn bắt buộc người thợ phải có tính chịu thương chịu khó, nhẫn nại mới có thể thành công. Cậu Tám của em là một người như thế.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 6

Ở sắp nhà em có một xưởng làm mộc. Chủ của xưởng là chưng Đức – một thợ mộc đã có sắp hai mươi năm kinh nghiệm.

chưng Đức đã ngoài năm mươi. Mãi tóc đã điểm nhiều sợi bạc. Là dân lao động từ nhỏ nên chưng có thân hình vạm vỡ, chiếc ngực vạm vỡ, bắp tay săn chắc. Suốt ngày chú tâm vào công việc, chưng ít tiếp xúc với mọi người. Dù vậy, tính tình chưng rất linh hoạt, em có dịp được trò chuyện và nhìn ngắm chưng làm việc.

chưng là một người rất kính nghiệp. Mỗi lần em sang chơi, nhìn chưng làm việc rất tập trung, em lại cảm thấy vô cùng khâm phục chưng. chưng thường bảo với mọi người rằng: Dù làm nghề gì cũng phải có tâm huyết và lòng yêu nghề”. Để hoàn thành một sản phẩm như tủ, bàn ghế, phải qua nhiều quá trình. Công việc trước hết là chọn lựa gỗ tốt rồi mang đi phơi cho chín. Khi làm việc, cạnh bên chưng có đủ thứ đồ nghề: cưa, bào, đục, búa, đinh vít.

Một thanh gỗ sần sùi, xấu xí được chưng đặt lên một băng ghế dài gọi là con ngựa. Một chân buông thõng xuống đất, chân kia gác lên ghế, chưng cúi rạp người xuống như phi ngựa để bào. những dăm bào cuồn cuộn tuôn ra như từng lọn tóc xoăn tít thơm nồng mùi gỗ. chưng ngừng lại, lấy chiếc bút chì trên vành tai xuống để kẻ rồi đo lại cho chuẩn xác, chưng tiếp tục bào, đánh giấy ráp, từng vân gỗ hiện lên rất đẹp mắt. Tỉ mỉ và khéo léo nhất là lúc chưng đục những mộng để ráp khung. Rất chuẩn xác và tài tình. Công việc cứ thế tiếp tục tới khi hoàn thành sản phẩm. Chiếc tủ được khoác cái áo nâu bóng bằng lớp vecni được chưng đánh rất đều tay. Có nhìn tận mắt mới thấy hết cái tài của người thợ mộc.

Khi nhìn chưng làm việc, em nhìn thấy rằng công việc nào cũng đều đáng quý. Mỗi người hãy cảm thấy tự hào về nghề nghiệp của mình.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 7

Với mỗi người chắc hẳn người nào cũng có những kỉ niệm không thể nào quên được, và với em kỉ niệm đáng nhớ ấy là lần được quan sát chưng Thắng, một người thợ mộc lâu năm đang làm việc.

Có thể nói chưng Thắng là người thợ mộc lành nghề nhất trong làng. Tuy năm nay chưng đã ngoài 40 nhưng trông chưng vẫn đầy vẻ tâm huyết và yêu mến nghề.

Đợt ấy em được cùng bố sang nhà chưng chơi nhưng lại đúng lúc chưng đang có đơn hàng gấp nên bố và em vào xưởng giúp chưng làm việc. Công việc với chưng đơn thuần là thế nhưng nó cũng khiến bố và em cảm thấy khá chật vật nên từ việc bê những thanh gỗ lớn vào xưởng rồi tới quá trình đo đạc, xẻ gỗ, tất cả đều do chưng Tuấn một tay làm hết, bố và em muốn giúp nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào nên đành đứng đó và đợi chưng sai việc. Và trong lúc rảnh rỗi ấy em đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ thực thụ của một thợ mộc nhiều năm kinh nghiệm.

trước hết chưng bê những thanh gỗ vào xưởng rồi sau đó mới khởi đầu đo đạc. chưng sử dụng cánh tay vạm vỡ của mình vận chuyển những mảnh gỗ lớn rồi sau đó lại sử dụng hai cánh tay ấy thể hiện sự khéo léo của mình. Một tay chưng cầm bút, một tay tỉ mỉ ghi chép số liệu, mắt chưng không rời tấm gỗ đặt ở trên bàn cho tới khi đã đo và cắt xong. Tiếp sau đó chưng đi tới một chiếc bàn khác, nơi bộn bề những đồ chuyên dụng để lấy chiếc máy bào. Hai tay chưng đưa lên đưa xuống liên tục, mắt nhìn chăm chăm vào những chỗ mà chiếc bào vừa đi qua, thỉnh thoảng chưng lại lấy tay sờ thử xem nhẵn chưa rồi mới tiếp tục chuyển sang chỗ khác. Cuối cùng chưng đi lấy dụng cụ để chạm khắc lên mảnh gỗ đã được gia công, chưng hặm hụi, chú tâm tới tột độ và làm mọi thứ thật chuẩn xác và cuối cùng sản phẩm ấy cũng đã hoàn thành, chưng nhắm nhía một hồi rồi phun sơn đó một lớp sơn và cuối cùng là bàn giao sản phẩm cho bên mua hàng.

Cuối cùng thì sản phẩm của chưng cũng đã hoàn thiện. Qua buổi hôm ấy em đã được chứng kiến trực tiếp quá trình làm việc của một người thợ mộc thực thụ, đó là sự tỉ mỉ, nhiệt huyết đầy quyết tâm khiến cho em ấn tượng không thể nào quên được.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng thợ mộc – Mẫu 8

chưng Năm láng giềng nhà chúng em là một người làm nghè mộc gia truyền, từ thời cụ ông, đồ mộc nhà chưng đã nổi tiếng khắp vùng này. Một lần tới chơi với chưng, chưng đã dẫn em lên xưởng và em đã có có hội được tận mắt chứng kiến chưng làm việc, thâth tài hoa và điêu luyện.

Trước khi bước vào xưởng, chưng qua phòng thay đồ, thay bộ quần áo người lao động thường phục hàng ngày cho những thợ trong xưởng, aow vin quần áo nghiêm túc, đi ủng cao ngang ống đồng, tay cầm sẵn mũ bảo hiểm, kinh mắt, khẩu trang, găng tay đầy đủ. chưng cũng chuẩn bị cho em một bộ, khi khoác lên bộ quần áo rộng thùng thình phải sắn tận mấy gấu mà thích vô cùng. chưng bước vào xưởng, vào đúng vị trí của mình, trên mặt đất vẫn còn bức bình phong đang khắc dở, xung quanh có đủ những dụng cụ, máy móc, mấy lưõi cưa to nhỏ khác nhau, mấy chiếc dùi, mấy chiếc móc, vài ba cái khăn,… và rất nhiều những dụng cụ khác mà em không biết tên. chưng mượn được người thợ kế bên cho em mượn 1 cái ghế nhỏ và bảo em ngồi đó, tránh đi lại linh tinh tác động mọi người làm việc.

chưng đội nón bảo hiểm lên, cài chặt quai mũ, kéo tấm kính dày rộng bản xuống che kín cả đôi mắt và nửa khuôn mặt, ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ màu xanh, cầm chiếc đục nhỏ trên tay và khởi đầu làm việc. chưng dựng thẳng tấm bình phong lớn lên, lấy một chiếc giá đỡ cho nó đứng vững, lấy chiếc khăn lau qua một lần bề mặt rồi mới khởi đầu làm. Một tay chưng cầm chiếc đục, một tay cầm một thanh cứng và lớn như chiếc búa, vừa vận chuyển chiêca đục, vừa gõ cho chiêca đục cắm sâu vào trong bản gỗ, lướt trên mặt gỗ thành những rãnh, những đường hằn lên. chưng đưa đục rất khéo, mới nhìn qua, tuy chưa thấy rõ được chưng đang làm tấm bình phong hình gì, nhưng nhìn những vết khắc sâu trên bề mặt rất tròn trịa, khéo léo, nét cong vừa đủ cong, nét cứng vừa đủ cứng như đang vẽ trên giấy vậy.

Tải hết một phần bên này, chưng xoay tấm gỗ lại, tiếp tục với mảng bên kia. Từng đường đục, đường khoét, nét uốn lượn đều được chưng làm rất tỉ mỉ. Làm hết một lượt, vác lại tiếp tục mài giwuax, tỉa đi tỉa lại một lần nữa mới vừa lòng, ưng ý. Vài tiếng đồng hồ trôi đi, em nhẫn nại ngắm nhìn chưng cho tới khi chưng đứng lên, xoay đúng chiều tấm bình phong. Lúc ấy, bộ đồ của chưng đã dính đầy bụi gỗ nhưng nhìn thành tựu, em không khỏi thốt lên trằm trồ. Quả là một bức điêu khắc tuyệt đẹp về loài mai tuyết. Bức tranh bằng gỗ, được khắc bằng kim loại mà em tưởng như được vẽ lên bằng màu và giấy trắng, cảm giác thật tuyệt vời. Vậy mà chưng vẫn chưa ưng ý, bâc bảo mai chưng còn tới làm tiếp, có khi mai cũng không xong, trong nghề là phải tâm huyết với nghề, một khi đã làm, phải làm thật đẹp

Em rất khâm phục sự khéo léo và tỉ mẫn, tâm huyết với nghề cyar chưng. Nhìn chưng tập trung làm việc và thành tựu trước mắt khiến em hiểu rõ trị giá của sự phấn đấu và siêng năng, từ đó thầm hứa sẽ phấn đấu hết mình cho tương lai sau này được phát triển, thành công rực rỡ.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 1

ngày hôm nay là ngày thầy thuốc Việt Nam làm em nhớ tới một người thầy thuốc: chưng sĩ Lê Thị Thanh Xuân, người đã trực tiếp chăm lo, săn sóc bệnh cho Nội của em hồi Nội nằm điều trị tại bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu.

chưng sĩ Xuân có dáng người thanh tú. Khuôn mặt hình trái xoan, mái tóc đen nhánh luôn buông xõa xuống bờ vai. Đôi mắt tròn và vẻ mặt luôn tươi tỉnh. Cũng như những cần bộ y tế khác, chưng sĩ Xuân mặc một chiếc áo khoác trắng dài tới. đầu gối và đội chiếc mũ trắng, dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát.

Ngay buổi trước hết Nội em nhập viện, chưng sĩ đã ân cần thăm hỏi bệnh tình của Nội, đỡ Nội nằm xuống, thận trọng sửa lại nệm, gối, lấy chiếc mền đắp lên người Nội như một người con săn sóc cha, rồi chưng sĩ quay lại nói với người y tá của mình, chuẩn bị dụng cụ để đo nhiệt độ cho Nội. chưng sĩ dặn đi dặn lại: “Cụ giữ ống nhiệt kế cho chặt, mười lăm phút sau cháu xin lại”. săn sóc Nội em xong, chưng sĩ đi sang giường bệnh khác để thăm bệnh cho một chưng đã lớn tuổi. Trong khi làm, nhìn gương mặt chưng sĩ thật hiền từ, nhân ái. Xong việc chưng sĩ ân cần nói với bệnh nhân: “Khi nào cô thấy đau trở lại, nhớ gọi y tá báo cho tôi biết”. Cứ ân cần thận trọng như thế, chưng sĩ đi hết giường nọ tới giường kia. Cả phòng có tám giường thì cả tám bệnh nhân đều được chưng sĩ thăm hỏi. Tất cả bệnh nhân đều nhìn chưng sĩ với một sự tin yêu, trìu mến. Em nhớ có lúc quay lại giường Nội, chưng sĩ còn hỏi han việc học hành của em và dặn dò em lưu ý động viên, yên ủi Nội. Lúc chưng sĩ nói, em nghe giọng nói thật rét mướt và đầy sự thông cảm sẻ chia.

Khi khỏi bệnh, Nội trở về nhà, gia đình em chia tay với chưng sĩ. Cả em và Nội đều lưu luyến. ngày hôm nay nhớ lại em càng cảm phục sự tận tình chu đáo của chưng sĩ Xuân. Em muốn mình sau này lớn lên cũng sẽ trở thành chưng sĩ để cứu giúp mọi người, làm những điều thiện giúp đời.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 2

Một hôm, em bị sốt, em được mẹ đưa vào bệnh viện để khám bệnh, em có dịp biết cô Nga, một chưng sĩ giỏi của bệnh viện thành phố.

Cô mặc chiếc áo bờ lu màu trắng, quần trắng, mũ trắng… Trước ngực, cô đeo hàng tên màu xanh đậm, ghi dòng chữ chưng sĩ Nguyễn Phương Nga. Ở cô toát lên vẻ đẹp giản dị, như nhành hoa trắng thanh cao. Người cô mảnh mai, dáng đi nhanh nhẹn, khuôn mặt hình trái xoan trông thật hiền hoà. Đặc biệt là đôi mắt của cô đen láy, trông rất đẹp, nhìn kỹ giống đôi mắt cô giáo em. Em mài miệt nhìn cô. Cô nhẹ nhõm tới bên từng bệnh nhân, hỏi thăm việc ăn, ngủ. Cô sờ tay lên trán người bệnh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy làm việc nhanh thoăn thoắt.

Cô lấy dụng cụ khám bệnh đo tim mạch, do huyết áp cho bệnh nhân. Bàn tay cô nhẹ nhõm xắn tay áo bệnh nhân lên và đặt ống nghe rồi quấn cuộn vải dày vào tay họ. Hai ngón tay bóp đều vào ống cao su, kim đồng hồ nhích dần, nhích dần. Cô ghi kết quả vào số khám bệnh. Sau đó, cô lấy ống nghe đeo trên cố ra đề rà soát tim, mạch của từng người. Sau khi khám bệnh xong, cô phát thuốc và tiêm cho người bệnh. Vừa tiêm thuốc, cô vừa động viên người bệnh để họ có thể vơi đi những đớn đau do bệnh tật gây nên. Cô Nga đúng là một “Lương y như từ mẫu”.

Em nhớ mãi hình ảnh cô Nga. Em sẽ phấn đấu học tập thật tốt để sau này sẽ trở thành chưng sĩ như cô.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 3

chưng sĩ là một trong những nghề cao quý nhất. Họ là những con người luôn tâm huyết với nghề, tận tụy săn sóc bệnh nhân. Em đã cảm nhận rõ được điều đó khi gặp cô Bích- một chưng sĩ về mắt trong buổi khám bệnh tuần trước.

Do xem ti vi và chơi điện tử nhiều mà mắt em ngày một kém đi, mẹ nói rằng sẽ cho em đi khám mắt vào cuối tuần. Em rất sợ hãi liệu chưng sĩ có mắng mình không? Liệu khám mắt có đau không? Ngồi lên chiếc ghế vừa cao vừa rộng, đối mắt với chiếc đèn lớn trước mắt, em càng lo lắng và căng thẳng hơn. Đang thấp thỏm lo lắng, thì bỗng nhiên một người mặc áo blue trắng bước vào, em đoán chắc hẳn đây chính là chưng sĩ của mình đây. Đó là một người phụ nữ còn khá trẻ, vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, mái tóc ngang vai mềm mại, cô nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng như muốn trấn an em. Cô vừa điều chỉnh đèn vừa nhỏ giọng nói:”trước hết cô sẽ rà soát mắt của cháu trước, không có gì phải sợ, cố giữ mắt tập trung nhé!”. Em nghiêm túc gật đầu, hít sâu một tương đối, cảm giác thắc thỏm trong lòng vơi đi phần nào, có nhẽ là nhờ giọng nói rét mướt, nhẹ nhõm của cô mà em thấy tĩnh tâm hơn. Việc rà soát mắt trở nên nhẹ tênh và không còn đáng sợ tí nào, xong khâu rà soát, cô xoa đầu và khẽ cười khen em dũng cảm. Khi cười lên, cô để lộ hàm răng trắng đều và hai đuôi mắt cong cong lên như vầng trăng chứa đầy trìu mến.

Em được chuyển sang đo độ của mắt, mỗi một lần không nhìn thấy chữ trên bảng thị lực, em sẽ phải đổi một mắt kính có số độ lớn hơn, mỗi lần tương tự trông cô vô cùng lo lắng. Trong suốt 10 phút, cô nhẫn nại thực hiện đo mắt cho em, thậm chí còn nhắc nhở em hạn chế xem ti vi, chơi điện từ và ngồi học đúng tư thế. Lời nói của cô vừa ân cần lại vừa chu đáo, em có cảm giác người trước mắt như một người mẹ thứ hai của mình, quan tâm con từng li từng tí. Tìm được đúng số độ của mắt rồi, em được đưa tới quầy để chọn lựa gọng kính. Cô không ngần ngại đưa em thử vô số loại gọng khác nhau và còn thận trọng tư vấn loại hợp với khuôn mặt của em. tới lúc phải ra về, cô đã giúp gọi điện thoại cho mẹ em tới đón, trong khi chờ mẹ tới, em và cô trò chuyện về đủ loại chủ đề nào là bộ phim hoạt hình sắp chiếu, đồ ăn ngon… để em bớt nhớ mẹ.

Sau buổi chiều hôm đó, em nhìn thấy cô không chỉ là một chưng sĩ giỏi mà còn là một người tâm lý và tận tâm với nghề nghiệp. Em thật mong muốn sau này có thể trở thành người như cô.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 4

Từ bé em chưa phải lần nào đi khám chưng sĩ, nhưng nghe mọi người kể thì trong tâm trí em chưng sĩ là người không tốt, hay quát nạt bệnh nhân, đòi bồi dưỡng trước khi săn sóc bệnh nhân. Nhưng từ khi lên thăm ông nội tại bệnh viên, gặp chưng sĩ Hải, suy nghĩ của em đã thay đổi về những người làm nghề chưng sĩ.

chưng sĩ Hải năm nay chừng 50 tuổi, dáng người cân đối khỏe mạnh, mái tóc thường chải ngược về phía sau để lộ vầng trán rộng điểm vài cọng tóc bạc. chưng sĩ có ánh mắt hiền từ và nét mặt biểu lộ những nét tươi tỉnh. Cũng như những cán bộ y tế khác, chưng sĩ Hải mặc một chiếc áo bờ lu trắng, đầu đội chiếc mũ trắng có dấu chữ thập đỏ.

Khi ông được đưa vào giường bệnh, người chưng sĩ vào thăm hỏi bệnh tình của ông là chưng sĩ Hải. chưng sĩ đã một mình đỡ nội nằm xuống giường bệnh. Rồi chưng sĩ quay lại nói với cô y tá chuẩn bị dụng cụ đo huyết áp cho nội. Dặn dò xong, chưng sĩ sang giường kế bên để tiếp tục thăm khám cho bệnh nhân khác. Vừa khám và luôn hỏi han, động viên bệnh nhân. Cử chỉ thật ôn tồn thân thiết. Có lúc, em thấy nếp nhăn trên trán chưng sĩ co lại thành những hằn sâu, chạy dài sang hai thái dương. Em nghĩ chưng sĩ đang cố tìm, giải nghĩa những diễn tiến của bệnh tình để có phương pháp điều trị đúng thuốc, đúng bệnh nên mới ưu tư tới tương tự.

– Khi nào chưng thấy nhức mỏi trở lại, bảo y tá báo cho tôi biết.

– Cô ngày hôm nay có đỡ hơn không? Cô có ăn hết phần cơm không?

Cứ ân cần, cận thận như thế, chưng sĩ đi hết gường bệnh này tới gường bệnh khác. Cả phòng người nào cũng nhìn chưng sĩ với ánh mắt tin yêu, trìu mến. Em còn nhớ lúc quay lại gường nội, chưng sĩ còn hỏi han việc học hành của em và dặn dò em lưu ý, động viên, yên ủi nội.

Em thấy rất vui mừng khi gặp được chưng sĩ Hải, em nhìn thấy rằng không phải chưng sĩ nào cũng không tận tình với bệnh nhân. Tấm lòng của chưng sĩ Hải với bệnh nhân thật cao cả, là người nồng nhiệt vì bệnh nhân, săn sóc bệnh nhân như người thân của mình. Phẩm chất đáng quý đó của người chưng sĩ đó đã thôi thúc em có ước mong học thật giỏi để trở thành một chưng sĩ có cả đức cả tài, giúp ích cho dân cho nước.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 5

Hôm ấy, em bị sốt, mẹ phải đưa em vào bệnh viện để khám bệnh. Em có dịp biết cô Mai, một chưng sỹ giỏi khoa nhi trong thành phố của em.

Cô khoác trên mình bộ y phục màu trắng tinh. Chiếc áo bờ lu màu trắng, quần trắng, dép màu sữa, đôi gang tay cũng màu trắng, Duy nhất chỉ có cái phù hiệu ở cổ là màu xanh đậm. Phù hiệu ghi dòng chữ chưng sĩ Nguyễn Thanh Mai. Từ người cô toát lên một vẻ đẹp giản dị, đẹp tựa một nhành hoa Huệ trắng tinh khiết và thanh cao. Người cô mảnh cao, nhìn trông thật duyên dáng, dáng đi nhanh nhẹn, vẻ mặt hiền hòa. Đáng chú trên khuôn mặt là cặp mắt của cô, đôi mắt dẹp lạ thường, đen lay láy nhưng đầy vẻ ưu tư, lo lắng tựa như đôi mắt của cô giáo em vậy. có nhẽ như thế nên vừa gặp cô em có phát sinh thiện cảm luôn mải ngắm nhìn cô, nhìn từ dáng đi, dáng đứng, phong cách làm việc..

Cô nhẹ nhõm tới bên người bệnh, thăm hỏi ân cần việc ăn, ngủ của người bệnh, cô kiểm ta từ từ ấn nhẹ vào vùng bụng tai nghe ống kính để theo dõi sức khỏe người bệnh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo ấy làm việc thoăn thoắt. Cô lấy dụng cụ đo huyết áp đắt ngay ngắn xuống giường người bệnh, bàn tay cô nhẹ nhõm xắn tay áo người bệnh lên, đặt ống nghe và cuốn cuộn vải dày vào tay họ. Hai ngón tay bóp đều vào ống cao su, kim đồng hồ nhích dần, nhích dần, cuối cùng cô ghi kết quả rà soát lên bệnh án. Cứ như thế cô mài miệt làm việc. Rồi cô lại lấy ống nghe đeo trên cổ ra để rà soát nhịp tim, phổi của từng người. Thỉnh thoảng, cô lại sử dụng đồng hồ nhiệt kế để đo nhiệt độ thân thể của từng bệnh nhân. sau hết cô phát thuốc, và động viên vỗ về người bệnh như muốn san sẻ bớt nỗi đau của họ. Cô vui khi được người bệnh vui, cô buồn trước cái buồn của người bệnh, cô xem từng bệnh nhân như ân nhân của cô vậy, đúng là “lương y như từ mẫu”, thầy thuốc như mẹ hiền”.

Hình ảnh cô chưng sĩ đã in sâu trong tâm hồn em. Em nghĩ mình phải phấn đấu học tập để sau này làm được như cô, làm được việc cao quý trong những nghề cao quý ấy.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 6

Bệnh viện là nơi em ghét tới nhất! Thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh chưng sĩ săn sóc bệnh nhân em đã thay đổi suy nghĩ đó và có một cái nhìn khách quan hơn về bệnh viện.

Vì chủ quan mà em đã bị cảm lạnh. Em được bố mẹ đưa tới bệnh viện gấp vì bệnh tình của em khá nghiêm trọng. Phòng em nằm có tới tám bệnh nhân, phần lớn đều những bạn trạc tuổi em. Nhưng ba mẹ em rất yên tâm khi biết em sẽ được chưng sĩ Mạnh Hùng điều trị.

chưng sĩ Mạnh Hùng nổi tiếng là chữa bệnh rất giỏi. Năm nay, chưng sĩ đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người to lớn nhưng tác phong làm việc rất nhanh nhẹn. Mái tóc của chưng đã điểm bạc, đôi mắt chưng nhóng nhánh sau tròng kính trắng. Bộ áo khoác dài màu trắng tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Bàn tay của chưng tuy to nhưng lại rất mềm và mát. Mỗi lần nghe giọng chưng nói chuyện với bệnh nhân, em cảm tưởng như giọng nói của một người cha vừa dịu dàng, vừa rét mướt .

chưng luôn tới từng giường khám và theo dõi sức khỏe cho từng bệnh nhân. chưng đặt tay lên trán em, để một lúc rồi ân cần nói: “ngày hôm nay, cháu đỡ sốt nhiều rồi đó. chịu thương chịu khó uống thuốc cho mau khỏi. Vài hôm nữa cháu có thể xuất viện, trở lại đi học nhanh thôi. Đừng lo lắng gì cháu nhé!”. Rồi chưng quay sang giường kế bên hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết: “Tối qua cháu ngủ có ngon không? Có còn đắng mồm nữa không?”. chưng lật áo Long lên, áp ống nghe vào tai, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Rồi chưng ấn nhẹ tay lên vùng bụng, bắt mạch cho Long… Một hồi sau, thấy gương mặt chưng vui vẻ hẳn lên. chưng bảo Long: “Cháu uống nhiều nước cam vào, chỉ độ vài ngày nữa là khỏi thôi .

Cứ thế, chưng sĩ Mạnh Hùng ân cần, tận tụy với tất cả mọi người, bệnh nhân hết thảy đều tin tưởng vào chưng sĩ. người nào cũng nói chưng sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như mẹ hiền.

Em cảm thấy chưng sĩ Hùng thật là tốt bụng! Nhờ có chưng tận tình săn sóc mà em mới nhanh chóng hồi phục . Em thấy quý mến chưng ấy rất nhiều!

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 7

Mọi nghề trong xã hội đều mang lại lợi ích tốt đẹp cho xã hội: như nông dân trồng lên hạt lúa ta ăn, anh công an giữ trật tự đường phố, cô giáo dạy dỗ học sinh nên người, … Cũng có một nghề hữu ích như thế. Đó chính là chưng sĩ khám bệnh cứu người. ngày hôm nay, em được nhìn thấy chưng sĩ làm việc thế nào.

Vì em bị ốm nên bố mẹ đã cho em tới bệnh viện để khám sức khỏe. Một cô chưng sĩ đang ngồi trong phòng khám. Cô còn rất trẻ, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng thật đẹp. Tóc cô cắt ngắn ngang vai và đeo một cặp kính tròn, những chiếc kình thường là người bạn của những chưng sĩ. Thấy em, cô mỉm cười rất tươi, làm bao nhiêu lo sợ của em đều tan biến hết.

trước hết, cô mời em ngồi xuống ghế, đối diện với cô. Phòng của chưng sĩ rất rộng rãi và sạch sẽ, nhìn đâu cũng thấy thuốc và những dụng cụ khám, chữa bệnh. Cô hỏi em tên gì, bao nhiêu tuổi. Cô còn cho em một viên kẹo thuốc trước khi khởi đầu khám. Sau đó, cô lấy ra một chiếc kẹp đo nhiệt độ, bảo em ngậm vào mồm. Trong lúc đó, cô lấy ra một ống nghe, đầu bên này cho vào ngực em, đầu kia cô cho hai ống vào tai nghe. Làm mọi chuyện, mặt cô đều rất tươi tỉnh, cô luôn mỉm cười. Vi thế, em cũng rất thoải mái để cho cô khám bệnh.

Sau khi nghe xong, cô bảo em rằng bệnh của em chỉ là ốm thông thường. Cô ngồi một lát, lấy một đơn thuốc, ghi tên những loại thuốc cần uống vào tờ giấy. Người ta bảo chữ chưng sĩ vô cùng xấu, nhưng em thấy chữ của cô lại rất đẹp, em vẫn có thể nhìn thấy được. Viết xong, cô đứng dậy, dẫn em ra phía chỗ bố mẹ. Cô vuốt tóc em, khen em rất ngoan. Cô nói với bố mẹ em về bệnh ốm nhẹ của em, đưa đơn thuốc và dặn dò rất tỉ mỉ. Cô còn cho em một viên kẹo, rồi chào tạm biệt.

Trong khi đợi bố đi mua thuốc ở quầy, em cùng mẹ đứng đợi. Ở bên ngoài, em thấy cô đang khám cho những bạn khác. Cô vẫn rất vồn vã. Khi cô cười cũng thật đẹp. Một ngày khám bao nhiêu la nhiều bệnh nhân, vất vả và mệt như thế, sao cô vẫn có thể cười tươi được nhỉ? Cô cũng đo nhiệt độ và khám như thế cho những bạn khám. trình tự làm việc lại làm lại, rất từ tốn và nhanh nhẹn. những bạn đi vào mặt còn tương đối lo lắng nhưng khi trở ra lại đầy niềm vui, vì mới được cô cho ăn kẹo nữa.

những người chưng sĩ như cô luôn vui vẻ, tươi cười, lại giúp được rất nhiều người nữa. Dẫu có vất vả thì họ cũng luôn thấy hạnh phúc và xứng đáng. Em rất ngưỡng mộ những con người luôn cống hiến hết mình như thế. Em sẽ phấn đấu học thật giỏi, ngày mai có thể trở thành một người như cô chưng sĩ vậy.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 8

Bệnh viện là nơi mà em cảm thấy vô cùng ghét. Và có nhẽ không một đứa trẻ con nào thích nó. Thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh chưng sĩ săn sóc bệnh nhân em đã thay đổi suy nghĩ đó và có một cái nhìn khách quan hơn về bệnh viện.

Vì chủ quan mà em đã bị cảm lạnh. Em được bố mẹ đưa tới bệnh viện gấp vì bệnh tình của em khá nghiêm trọng. Phòng em nằm có tới tám bệnh nhân, phần lớn đều những bạn trạc tuổi em. Nhưng ba mẹ em rất yên tâm khi biết em sẽ được chưng sĩ Mạnh Hùng điều trị.

chưng sĩ Mạnh Hùng nổi tiếng là chữa bệnh rất giỏi. Năm nay, chưng sĩ đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người to lớn nhưng tác phong làm việc rất nhanh nhẹn. Mái tóc của chưng đã điểm bạc, đôi mắt chưng nhóng nhánh sau tròng kính trắng. Bộ áo khoác dài màu trắng tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Bàn tay của chưng tuy to nhưng lại rất mềm và mát. Mỗi lần nghe giọng chưng nói chuyện với bệnh nhân, em cảm tưởng như giọng nói của một người cha vừa dịu dàng, vừa rét mướt.

chưng luôn tới từng giường khám và theo dõi sức khỏe cho từng bệnh nhân. chưng đặt tay lên trán em, để một lúc rồi ân cần nói: “ngày hôm nay, cháu đỡ sốt nhiều rồi đó. chịu thương chịu khó uống thuốc cho mau khỏi. Vài hôm nữa cháu có thể xuất viện, trở lại đi học nhanh thôi. Đừng lo lắng gì cháu nhé!”. Rồi chưng quay sang giường kế bên hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết: “Tối qua cháu ngủ có ngon không? Có còn đắng mồm nữa không?”. chưng lật áo Long lên, áp ống nghe vào tai, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Rồi chưng ấn nhẹ tay lên vùng bụng, bắt mạch cho Long… Một hồi sau, thấy gương mặt chưng vui vẻ hẳn lên. chưng bảo Long: “Cháu uống nhiều nước cam vào, chỉ độ vài ngày nữa là khỏi thôi.

Cứ thế, chưng sĩ Mạnh Hùng ân cần, tận tụy với tất cả mọi người, bệnh nhân hết thảy đều tin tưởng vào chưng sĩ. người nào cũng nói chưng sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như mẹ hiền.

Em cảm thấy chưng sĩ Hùng thật là tốt bụng! Nhờ có chưng tận tình săn sóc mà em mới nhanh chóng hồi phục. Em thấy quý mến chưng ấy rất nhiều!

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 9

chưng sĩ là một nghề vô cùng cao quý. Họ là những con người luôn tâm huyết với nghề, tận tụy săn sóc bệnh nhân. Em đã cảm nhận rõ được điều đó khi gặp cô Bích – một chưng sĩ về mắt trong buổi khám bệnh tuần trước.

Do xem ti vi và chơi điện tử nhiều mà mắt em ngày một kém đi, mẹ nói rằng sẽ cho em đi khám mắt vào cuối tuần. Ngồi lên chiếc ghế vừa cao vừa rộng, đối mắt với chiếc đèn lớn trước mắt, em cảm thấy rất lo lắng. Đang thấp thỏm lo lắng, thì bỗng nhiên một người mặc áo blouse trắng bước vào, em đoán chắc hẳn đây chính là chưng sĩ của mình đây. Đó là một người phụ nữ còn khá trẻ, vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, mái tóc ngang vai mềm mại, cô nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng như muốn trấn an em. Cô vừa điều chỉnh đèn vừa nhỏ giọng nói: “trước hết cô sẽ rà soát mắt của cháu trước, không có gì phải sợ, cố giữ mắt tập trung nhé!”. Em nghiêm túc gật đầu, hít sâu một tương đối, cảm giác thắc thỏm trong lòng vơi đi phần nào, có nhẽ là nhờ giọng nói rét mướt, nhẹ nhõm của cô mà em thấy tĩnh tâm hơn. Việc rà soát mắt trở nên nhẹ tênh và không còn đáng sợ tí nào, xong khâu rà soát, cô xoa đầu và khẽ cười khen em dũng cảm. Khi cười lên, cô để lộ hàm răng trắng đều và hai đuôi mắt cong cong lên như vầng trăng chứa đầy trìu mến.

Em được chuyển sang đo độ của mắt, mỗi một lần không nhìn thấy chữ trên bảng thị lực, em sẽ phải đổi một mắt kính có số độ lớn hơn, mỗi lần tương tự trông cô vô cùng lo lắng. Trong suốt mười phút, cô nhẫn nại thực hiện đo mắt cho em, thậm chí còn nhắc nhở em hạn chế xem ti vi, chơi điện từ và ngồi học đúng tư thế. Lời nói của cô vừa ân cần lại vừa chu đáo, em có cảm giác người trước mắt như một người mẹ thứ hai của mình, quan tâm con từng li từng tí. Tìm được đúng số độ của mắt rồi, em được đưa tới quầy để chọn lựa gọng kính. Cô không ngần ngại đưa em thử vô số loại gọng khác nhau và còn thận trọng tư vấn loại hợp với khuôn mặt của em. tới lúc phải ra về, cô đã giúp gọi điện thoại cho mẹ em tới đón, trong khi chờ mẹ tới, em và cô trò chuyện về đủ loại chủ đề nào là bộ phim hoạt hình sắp chiếu, đồ ăn ngon… để em bớt nhớ mẹ.

Sau buổi chiều hôm đó, em nhìn thấy cô không chỉ là một chưng sĩ giỏi mà còn là một người tâm lý và tận tâm với nghề nghiệp. Em thật mong muốn sau này có thể trở thành người như cô.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chưng sĩ đang khám bệnh – Mẫu 10

Chiều thứ năm tuần trước, lớp em lao động làm cỏ sân trường. Lúc sắp xong công việc thì trời đổ cơn mưa quá lớn. Vì chủ quan không đem theo áo tơi nên em bị cảm lạnh, viêm truất phế quản và sốt rất cao. Ba mẹ em phải đưa em vào bệnh viện tỉnh.

Phòng em nằm có tới tám bệnh nhân, phần lớn đều những bạn trạc tuổi em. Ba mẹ em rất yên tâm khi biết em sẽ được chưng sĩ Mạnh Hùng điều trị.

chưng sĩ Mạnh Hùng nổi tiếng là chữa bệnh mát tay. Năm nay, chưng sĩ đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người to lớn nhưng tác phong làm việc rất nhanh nhẹn. Mái tóc của chưng đã điểm bạc, đôi mắt chưng nhóng nhánh sau tròng kính trắng. Bộ áo khoác dài màu trắng tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Bàn tay của chưng tuy to nhưng lại rất mềm và mát. Mỗi lần nghe giọng chưng nói chuyện với bệnh nhân, em cảm tưởng như giọng nói của một người cha vừa dịu dàng, vừa rét mướt làm sao!

Sáng nào, chưng cũng tới từng giường khám và theo dõi sức khỏe cho từng bệnh nhân. chưng đặt tay lên trán em, để một lúc rồi ân cần nói: “ngày hôm nay, cháu đỡ sốt nhiều rồi đó. chịu thương chịu khó uống thuốc cho mau khỏi. Vài hôm nữa cháu có thể xuất viện, trở lại đi học nhanh thôi. Đừng lo lắng gì cháu nhé!”

Rồi chưng quay sang giường kế bên hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết: “Tối qua cháu ngủ có ngon không? Có còn đắng mồm nữa không?”. chưng lật áo Long lên, áp ống nghe vào tai, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Rồi chưng ấn nhẹ tay lên vùng bụng, bắt mạch cho Long… Một hồi sau, thấy gương mặt chưng vui vẻ hẳn lên. chưng bảo Long: “Cháu uống nhiều nước cam vào, chỉ độ vài ngày nữa là khỏi thôi.

Cứ thế, chưng sĩ Mạnh Hùng ân cần, tận tụy với tất cả mọi người, bệnh nhân hết thảy đều tin tưởng vào chưng sĩ. người nào cũng nói chưng sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như mẹ hiền.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 1

Có những hình ảnh nào khiến bạn nhớ mãi không quên trong cuộc thế hay không? Với tôi thì có, đó là hình ảnh cô giáo tôi đứng trên bục giảng, giảng bài hàng ngày.

Cô giáo dạy tôi môn Toán năm lớp bốn là một người hiền dịu và tận tâm vô cùng. Cô có dáng người cao gầy, mái tóc đen tới ngang vai lúc nào cũng được cặp lên bằng chiếc cặp nhỏ nhắn. Cô khá giản dị và dịu dàng. Hàng ngày tới lớp, cô thường mặc những chiếc áo công sở cùng quần đen dài, nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy nét trí thức và nghiêm túc. Khi vào mỗi tiết học, cô đều bước vào lớp, nở một nụ cười tươi đầy trìu mến và chào lớp để khởi đầu một bài học mới. Những dòng tên đề bài đều được cô viết to và đậm nét bằng nét chữ uốn lượn, để lại cho chúng tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Từng dòng đề mục, từng ngành nghề tri thức hiện lên trên mặt bảng. Cô giảng giải cho chúng tôi cặn kẽ, từng li từng tí bằng giọng nói to, rõ ràng. Cô chỉ cho chúng tôi hiểu vì sao chỗ này lại tương tự, vì sao chỗ kia lại không, cho tới khi chúng tôi hiểu mới thôi. Đi kèm theo từng lời giảng, ánh mắt cô đều nhìn thẳng vào học trò như muốn động viên, khích lệ chúng tôi. Nhờ những ánh mắt ấy mà lớp tôi tiếp thu bài được sâu hơn, kĩ hơn.

Khi chúng tôi chú tâm làm bài tập, cô nhẹ nhõm đi qua từng dãy bàn, quan sát học trò mình làm bài. Khi có bạn nào làm chưa đúng, cô đều tỉ mỉ chỉ ra lỗi sai và sửa cho bạn. Cô sẵn sàng lắng tai những thắc mắc, những thắc mắc của chúng tôi và trả lời chúng một cách cặn kẽ và dễ hiểu. Trong mỗi tiết học, dù là học môn Toán, một môn học tưởng như khô khan nhưng nhờ có cô mà những tiết học đã trở nên đầy lý thú và tràn ngập niềm vui. Cô thường lấy những ví dụ sinh động, hí hước để cả lớp có một ý thức thoải mái trong giờ học.Dù thỉnh thoảng trên gương mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng cô vẫn say sưa giảng bài cho chúng tôi.

Cô từng nói rằng ” Được truyền đạt tri thức cho học sinh, cho thế hệ tương lai của quốc gia sau này đối với cô là một niềm hạnh phúc”. Phải chăng đó chính là nguồn gốc của sự tận tâm, nhiệt huyết trong mỗi bài giảng của cô. tới cuối mỗi buổi học, cô dặn dò lớp những việc cần làm ở nhà và chào tạm biệt lớp vẫn bằng nụ cười rạng rỡ ấy, nụ cười mà tôi vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí.Sau mỗi tiết học của cô, tôi cảm thấy rất vui vẻ vì được hiểu biết thêm về những điều mới mẻ, hữu ích.

Mỗi tiết học của cô đều để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi cho tới tận bây giờ. Dù không còn được học với cô, nhưng hình ảnh người thầy giáo trong mỗi giờ học ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi.

ta thay giao co giao dang giang baiTả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 2

nếu như cha mẹ là những người cho em nhìn thấy ánh mặt trời, cho em được lớn khôn thành người thì cô giáo chính là ngọn đuốc sáng đưa em tới bờ bến tri thức. Cô đã dạy em từng nét chữ, từng phép toán, biết yêu thương và chia sẻ với mọi người. Hình ảnh về cô giáo Ngọc Anh đã dạy em từ lớp 1 tới nay luôn khắc sâu trong tâm trí em.

Hàng ngày, sau khi tiếng trống trường ròn rã vang lên, cô giáo bước vào lớp mang theo nụ cười hiền dịu như cơn gió mát lành đưa chúng em vào những giờ học đầy say mê và hứng thú. Cô giáo của em cao cao, dáng người mảnh khảnh và nước da trắng. Cô thường mặc váy tới lớp hàng ngày, những chiếc váy với màu sắc dịu nhẹ càng tôn thêm vẻ đẹp duyên dáng của cô.

Cô Ngọc Anh rất tận tụy dạy chúng em, cô giảng bài rất hay. Ở lớp, những bạn học sinh kém, không hiểu bài, cô đều ân cần giảng dạy, chỉ bảo từng li, từng tí. Em thích nhất là những giờ học Tiếng việt của cô dạy. Ngày ngày hôm nay chúng em được cô giảng bài Tập đọc: Sắc màu em yêu. Cô yêu cầu chúng em nhắm mắt xuôi tay và tưởng ra một màu sắc mà mình yêu thích nhất, màu sắc ấy gắn với những đồ vật, những cảnh vật nào mà chúng em nhìn thấy. Tất cả những bạn trong lớp đều hào hứng tham gia trò chơi của cô. Sau đó, từng nét chữ mềm mại, tròn trịa được cô giáo nhẹ nhõm viết lên bảng. Bàn tay cô lướt nhanh như một người họa sĩ làm ảo thuật trên bức tranh của mình. Vào bài giảng, giọng nói truyền cảm, rét mướt của cô đã dẫn dắt chúng em vào bài học. Khuôn mặt cô luôn tươi cười khi giảng bài. Cô dẫn dắt chúng em tìm hiểu bài qua những thắc mắc, những vấn đề thảo luận. Thỉnh thoảng cô đưa bàn tay với những ngón tay thon nhỏ lên vuốt vuốt mái tóc dài, trầm tĩnh chờ chúng em trình bày câu trả lời. Có những thắc mắc khó chúng em chưa biết trả lời, cô nhẹ nhõm gợi ý để chúng em khám phá tri thức. Đôi mắt cô nhìn chúng em hiền dịu, nhân tiện hiện sự khích lệ, tin tưởng với học sinh. Chính vì vậy, chúng em dần dần hiểu hơn ý nghĩa của bài học. Vừa say sưa giảng bài, cô vừa viết lên bảng những tri thức quan trọng cần nhớ, khuôn mặt cô lấm tấm giọt mồ hôi mà cô không để ý. Có những bụi phấn thoáng bay trên bục giảng và vương trên mái tóc của cô. Chúng em cảm nhận được sự vất vả của cô nên đều phấn đấu lắng tai cô giảng và hiểu bài. Ngoài khung cửa sổ lớp học, có những chú chim nhỏ cũng như lặng tiếng hót, nán lại thêm một lát để lắng tai tiếng cô giảng bài.

Có những lúc những bạn phạm lỗi hay không làm bài tập cô giao về nhà. Cô không bao giờ đánh hay mắng chúng em mà ôn tồn giảng giải và tìm hiểu để chúng em hiểu những lỗi sai của mình. Cô luôn có những cách giảng bài hay hoặc cô tổ chức những trò chơi, hoạt động sôi nổi trong bài học để chúng em tham gia tích cực. Vì vậy, cả lớp ngày càng kết đoàn và thêm gắn bó. Chúng em ngày càng yêu quý cô và cô chính là người mẹ thứ hai đã giúp chúng em khám phá bầu trời tri thức rộng mở của nhân loại.

Dù sau này sẽ không được cô dìu dắt nữa nhưng chúng em sẽ luôn ghi nhớ những kỉ niệm khi được cô giảng bài. Có những lúc chúng em tinh nghịch hay không nghe lời cô khiến cô phải buồn, thực lòng chúng em muốn nói lời xin lỗi và mong cô tha thứ. Mong rằng cô sẽ luôn khỏe mạnh để có những bài giảng thật hay cho chúng em và những thế hệ học sinh được cô dạy dỗ. Với em, ước mơ sau này lớn lên sẽ được làm cô giáo và ước mơ ấy được ấp ủ, nuôi dưỡng từ những bài giảng của cô ngày hôm nay.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 3

Đồng hồ đã điểm 12 giờ, cái lạnh đêm nay như cắt da, cắt thịt vậy mà mẹ tôi vẫn ngồi đếm nhẩm từng con số, rà soát tài liệu. Cái dáng của mẹ tôi đang ngồi làm việc khiến tôi nhớ tới hình ảnh của cô giáo mình đang ngồi chấm bài cho chúng tôi.

Cả một ngày đứng trên bục giảng bài cho chúng tôi, chắc cô cũng mệt lắm rồi. Gió ngoài trời cứ rít lên từng hồi. Dù có nhắm mắt xuôi tay lại, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra mái tóc xoăn, đen nhánh của cô. Đôi mắt cô chắc đang chú tâm đọc từng dòng, từng chữ, từng câu thật kĩ để chỉnh sửa bài cho chúng tôi. Chồng vở trên bàn cô chắc là chưa vơi được một nửa. kế bên việc giảng dạy, cô còn dành số thời gian còn lại ít ỏi của mình cho gia đình. Chẳng vậy mà cô rất đảm dang.

Những lúc trả bài cho học sinh, ánh mắt cô vừa buồn lại vừa vui. Buồn khi cô gặp những bài làm yếu, ý văn vụng trộm về, lủng củng. Vui vì cô thấy một số bạn có tiến bộ, những hình ảnh ngộ nghĩnh khiến cô bật cười. Nhiều hôm, cô đọc những chi tiết ấy lên, khiến chúng tôi cũng phải bật cười.

Trong đêm lạnh, cô vẫn ngồi chấm bài. Cô đọc từng trang, đọc từng dòng, từng chữ. Chắc cô đang đăm chiêu suy nghĩ, có câu cô phải cân nhắc mãi thế nào cho đúng hay sai, điểm cao hay điểm thấp. Đọc từng dòng phê của cô, tôi hiểu đó là biết bao quan tâm, chu đáo, yêu thương của cô dành cho chúng tôi.

Nằm trong chăn, tôi cảm nhận được cái lạnh đang hoành hành thế nào. Chắc hẳn cô đang xoa bàn tay cho ấm hơn. Chồng vở trên bàn cô chắc đã vơi được một nửa. Nghĩ tới đó, tôi lại càng thương cô nhiều hơn. Cuốn vở của chúng tôi mà nhiều lời phê bình, điểm thấp thì chắc hẳn, cô sẽ buồn và lo lắng lắm. Dù bài làm của chúng tôi có được hay không nhưng tôi tin chắc rằng cô sẽ tìm thấy được niềm vui trong mỗi bài làm của chúng tôi. Bởi cô yêu nghề, yêu tất cả chúng tôi.

Chúng tôi yêu thương cô, yêu những miệt mài từng đêm làm việc, yêu cái nét chữ trước hết cô dạy chúng tôi. Mong rằng, những bạn và tôi sẽ phấn đấu chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng cô đã tin tưởng.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 4

Từ nhỏ em đã được thầy cô dạy bảo, thương yêu như chính cha mẹ của mình. Em rất thích đi học để mỗi ngày đều được gặp thầy cô, bạn bè và học nhiều bài học quý. Điều đặc biệt là em mong muốn được nghe cô giáo giảng bài mỗi ngày.

Cô của em tên là Trang, cô Trang còn rất trẻ mặc dù cô ấy đã sắp 30 tuổi. Ngày ngày cô mặc chiếc áo dài tha thướt đứng trên bục giảng khiến em nghĩ cô là cô Tấm trong truyện cổ tích bước ra. Cô không trang điểm khi đi dạy nhưng vẫn xinh đẹp tự nhiên. Da cô tương đối ngăm nhưng vẫn toát lên nét duyên ngầm của đôi má lúm đồng tiền. Mỗi khi cô cười là lúc đôi mắt cô trở nên đẹp nhất. Em rất thích nhìn đôi mắt của cô, đôi mắt đen huyền rất to và long lanh như giọt sương buổi sáng. Cô tới trường từ rất sớm và về khi những bạn trong lớp về hết. Em thương cô nên lúc nào cũng nhờ ba mẹ đón sớm để cô còn về sớm với gia đình. Khi tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học đã tới.

Em chuẩn bị sách vở và hồi hộp chờ cô vào lớp. Cô nhẹ nhõm bước lên bục giảng rồi chào chúng em. Cô nở nụ cười thật duyên dáng để khích lệ chúng em học tốt. Cô khởi đầu rà soát bài cũ, những bạn thuộc bài và làm bài đầy đủ cô cho điểm 10 và khen ngợi, còn bạn nào lười học, không thuộc bài, cô rất buồn và nghiêm khắc phạt. Cô cầm viên phấn trắng viết lên bảng đen tên bài học mới. Giọng cô rét mướt mỗi khi đọc thơ cho chúng em nghe.

Cô giảng bài say sưa như người nghệ sĩ đang trình diễn trên sân khấu. Những điểm quan trọng cần chú ý, cô nhấn mạnh và lặp lại cho chúng em ghi. Để biết chúng em có hiểu bài hay không, cô ngừng lại và đặt thắc mắc cho cả lớp. Nghe những bạn trả lời xong, cô nhận xét và tổng hợp lại ý đúng. Cô nắn nót từng dòng chữ thật rõ và đẹp để chúng em dễ nhìn, dễ hiểu. Cuối giờ cô dặn dò học sinh về nhà làm bài tập và học bài đầy đủ. Cô chú ý những bạn lười biếng và cô dành thời gian để kèm cặp những bạn hơn. Cô chẳng thiên vị người nào và quan tâm tất cả học sinh của cô. Đối với những bạn có hoàn cảnh khó khăn cô còn tới tận nhà động viên và kêu gọi mọi người ủng hộ bằng vật chất và ý thức cho những bạn ấy đi học.

Cô Trang là tấm gương của chúng em. Với em cô như một người mẹ thứ hai vậy. Nhờ cô mà em có thêm động lực để tới trường mỗi ngày. Mỗi lần nhìn thấy cô giảng bài chẳng hiểu sao em lại thấy vui lạ thường. Em mong sau này lớn lên được làm cô giáo đứng trên bục giảng để dạy học sinh những điều hay như cô Trang vậy

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 5

Đi qua cuộc thế mỗi người, ta sẽ gặp những người mà ta không thể nào quên. Đối với tôi, cô giáo năm lớp năm của tôi là người khiến tôi khó có thể quên được, đặc biệt là mỗi giờ giảng bài trên lớp của cô.

Cô giáo tôi có dáng hình cân đối, tương đối thon gầy với một làn da trắng và mái tóc đen, dài , óng mượt luôn để xõa qua vai. Mỗi ngày tới lớp, cô đều mặc những chiếc áo dài thướt tha, làm tôn lên nét duyên dáng, dịu dàng của cô. Nhắc tới cô giáo tôi, tôi sẽ không thể nào không nhớ tới những tiết học đầy hữu ích và lí thú của cô. Cô là thầy giáo chủ nhiệm, kiêm thầy giáo dạy bộ môn Tiếng Việt của lớp. Mỗi ngày khi tiếng trống báo hiệu tiết học vang lên, cô bước vào lớp, tà áo dài bay nhè nhẹ theo từng nhịp bước chân, nở nụ cười tươi , rạng rỡ chào cả lớp và khởi đầu tiết học. Cô nhẹ nhõm viết lên bảng tên đề bài, từng nét chữ của cô mềm mại như rồng múa phượng bay khiến chúng tôi nhìn mãi không thôi.

Trong quá trình giảng bài, cả lớp tôi đều bị thu hút vào từng câu chuyện, từng ngành nghề tri thức mà cô đưa ra bởi giọng nói cô dịu dàng mà êm ái quá! Giọng nói như được chắt ra từ tất cả những sự tận tâm, nhiệt huyết trong tim. Cô đứng trên bục giảng, bước đi nhẹ nhõm, nhập tâm vào bài giảng của mình, thi thoảng, ánh mắt cô lại hướng về những học sinh của mình bên dưới bằng cái nhìn trìu mến, đầy tình yêu thương như muốn chúng tôi khắc sâu tri thức vào bên trong. thỉnh thoảng trên gương mặt trái xoan của cô lại xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm nhưng cô vẫn say sưa trong từng lời nói của mình. Có những lúc cô lại ân cần đi xuống bên dưới, đi qua những dãy bàn học xem chúng tôi viết bài, làm bài tập. Cô tỉ mỉ chỉ cho chúng tôi những chỗ chưa đúng và khen ngợi khi chúng tôi hoàn thành bài tập. Cô luôn sẵn sàng trả lời những thắc mắc, những thắc mắc của chúng tôi, trả lời nó một cách đầy đủ và dễ hiểu.

Trong mỗi tiết học, kế bên việc giảng bài học, cô còn kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện bên lề, những mẩu chuyện vui để giải trí, để chúng tôi không cảm thấy nhàm chán trong giờ học và có một ý thức vui vẻ, sảng khoái. Mỗi khi tiết học kết thúc, cô thường tổng kết lại bài học hôm đó và dặn dò chúng tôi một cách tỉ mỉ. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười tươi trên môi và ra về. Sau mỗi tiết học của cô, tôi như biết thêm được rất nhiều điều mới mẻ, được truyền đạt những tri thức hay và hữu ích. Cô không chỉ tận tụy khi giảng bài mà còn tận tâm với học trò của mình.

Những giờ học của cô đều rất lí thú và tràn đầy niềm vui. Tôi luôn trông chờ vào mỗi ngày được học cô, được nghe cô giảng bài. Hình ảnh người cô giáo ấy đứng trên bục giảng có nhẽ sẽ khiến tôi không thể nào quên được.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 6

Có những hình ảnh nào khiến bạn nhớ mãi không quên trong cuộc thế hay không? Với tôi thì có, đó là hình ảnh cô giáo tôi đứng trên bục giảng, giảng bài hàng ngày.

Cô giáo dạy tôi môn Toán năm lớp bốn là một người hiền dịu và tận tâm vô cùng. Cô có dáng người cao gầy, mái tóc đen tới ngang vai lúc nào cũng được cặp lên bằng chiếc cặp nhỏ nhắn. Cô khá giản dị và dịu dàng. Hàng ngày tới lớp, cô thường mặc những chiếc áo công sở cùng quần đen dài, nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy nét trí thức và nghiêm túc. Khi vào mỗi tiết học, cô đều bước vào lớp, nở một nụ cười tươi đầy trìu mến và chào lớp để khởi đầu một bài học mới. Những dòng tên đề bài đều được cô viết to và đậm nét bằng nét chữ uốn lượn, để lại cho chúng tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Từng dòng đề mục, từng ngành nghề tri thức hiện lên trên mặt bảng. Cô giảng giải cho chúng tôi cặn kẽ, từng li từng tí bằng giọng nói to, rõ ràng. Cô chỉ cho chúng tôi hiểu vì sao chỗ này lại tương tự, vì sao chỗ kia lại không, cho tới khi chúng tôi hiểu mới thôi. Đi kèm theo từng lời giảng, ánh mắt cô đều nhìn thẳng vào học trò như muốn động viên, khích lệ chúng tôi. Nhờ những ánh mắt ấy mà lớp tôi tiếp thu bài được sâu hơn, kĩ hơn.

Khi chúng tôi chú tâm làm bài tập, cô nhẹ nhõm đi qua từng dãy bàn, quan sát học trò mình làm bài. Khi có bạn nào làm chưa đúng, cô đều tỉ mỉ chỉ ra lỗi sai và sửa cho bạn. Cô sẵn sàng lắng tai những thắc mắc, những thắc mắc của chúng tôi và trả lời chúng một cách cặn kẽ và dễ hiểu. Trong mỗi tiết học, dù là học môn Toán, một môn học tưởng hình như khô khan nhưng nhờ có cô mà những tiết học đã trở nên đầy lí thú và tràn ngập niềm vui. Cô thường lấy những ví dụ sinh động, hí hước để cả lớp có một ý thức thoải mái trong giờ học.Dù thỉnh thoảng trên gương mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng cô vẫn say sưa giảng bài cho chúng tôi.

Cô từng nói rằng ” Được truyền đạt tri thức cho học sinh, cho thế hệ tương lai của quốc gia sau này đối với cô là một niềm hạnh phúc”. Phải chăng đó chính là nguồn gốc của sự tận tâm, nhiệt huyết trong mỗi bài giảng của cô. tới cuối mỗi buổi học, cô dặn dò lớp những việc cần làm ở nhà và chào tạm biệt lớp vẫn bằng nụ cười rạng rỡ ấy, nụ cười mà tôi vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí.Sau mỗi tiết học của cô, tôi cảm thấy rất vui vẻ vì được hiểu biết thêm về những điều mới mẻ, hữu ích.

Mỗi tiết học của cô đều để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi cho tới tận bây giờ. Dù không còn được học cô, nhưng hình ảnh người thầy giáo trong mỗi giờ học ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 7

“Tùng…Tùng…Tùng” tiếng trống trường ngân lên dõng dạc báo hiệu giờ học khởi đầu. Mỗi đứa học trò chúng em lại náo nức mong chờ môn tiếng anh bởi hình ảnh đẹp tươi khi cô giáo đang giảng bài còn đọng mãi trong lòng em.

Khi cô Hoa bước vào lớp, cô luôn dịu dàng trong chiếc áo dài xanh da trời. Cô sắp ba mươi tuổi nên chiếc áo cùng mái tóc đen nhánh xõa ngang lưng làm tôn thêm vẻ đẹp thanh thoát của cô. Mỗi thầy cô đều có cách dạy riêng của mình, cô Hoa cũng vậy. Cô giảng bài bằng tiếng anh nhưng cô nói chậm rãi, điềm đạm. Giọng nói cô nhẹ nhõm, êm ái theo trọng âm từng từ tựa như lời một bài hát vậy. Cô hướng dẫn chúng em cách phát âm, nghĩa của những từ mới trong bài học. Cô bước từng bước xuống lớp, quan sát chúng em làm bài tập nhóm. Mỗi giờ học, cô đều nhắc nhở chúng em cách học hiệu quả, thỉnh thoảng cô giới thiệu những phần mềm học tập tiếng anh thú vị. Ánh nhìn trìu mến của cô như khích lệ, khuyến khích từng bạn học tập siêng năng hơn. Lúc giảng bài, thỉnh thoảng cô nở nụ cười tươi, duyên dáng, để lộ hàm răng trắng sáng. Cô Hoa không xinh nhưng cô mang nét duyên thầm qua ánh mắt và nụ cười xinh tươi ấy. Những ngón tay thon dài của cô cầm phấn, tay kia cô uyển chuyển đưa theo nhịp lời nói. Em còn ngỡ cô là một nhà ảo thuật, cô sử dụng phép màu đưa chúng em vượt không gian, thời gian để biết tới những vùng miền văn hóa mới lạ của Châu Âu, Châu Mỹ. không những thế, cô không quên chia sẻ những trải nghiệm, chuyến đi công việc lý thú của mình tại những quốc gia đó. Lũ học trò chúng em mắt không rời bài học mặc những chú chim cứ lảnh lót chứa tiếng ca hay tia nắng tinh nghịch đùa vui cùng gió.

Mỗi giờ lên lớp, cô thường dành thời gian để chúng em tham gia trò chơi tại lớp, điều đó giúp chúng em ghi nhớ sâu hơn từ vựng thông qua hình ảnh sinh động. lắng tai tiếng cô đọc bài, giọng chúng em ríu rít đọc theo nghe mới vui làm sao. Cô ân cần chỉ bảo những lỗi chúng em mắc phải trong ngữ pháp, cô lại ở bên động viên chúng em giao tiếp tự tin hơn. Không khí lớp học lúc nào cũng vui vẻ mà mấy người nào biết rằng trên gương mặt trái xoan của cô từ lúc nào lấm tấm những giọt mồ hôi. Giờ học kết thúc theo nhịp trống điểm mà cô trò còn say sưa quá, em tiếc nuối sao thời gian trôi qua nhanh quá.

Bánh xe thời gian dẫu có lăn đi vô tình, trong lòng em vẫn in đậm hình ảnh duyên dáng, thân thiện của cô Hoa khi đang giảng bài. Mỗi khi nhớ lại, em thầm hàm ân tấm lòng nhiệt huyết của cô và tình thương yêu cô lặng lẽ dành cho chúng em.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 8

Em đã từng rất ghét và sợ môn văn, em đã từng nghĩ rằng vì sao trên cuộc thế này lại có một môn học nhàm chán như thế, chẳng thú vị như toán, hay vui nhộn như Anh,.. nhưng có nhẽ cô Thủy đã khiến em thay đổi suy nghĩ sai lè ấy, cô đã khiến vẻ đẹp đằm thắm, dịu dàng của môn văn học chạm tới trái tim sắt đá của con người khô cằn như em. Tiết học văn hô ấy đã khiến em phải xúc động.

Em còn nhớ ý nguyên hôm ấy cô mặc chiếc áo dài màu xanh, dáng cô thanh mảnh, dịu dàng bước trên bục giảng, cô nở nụ cười thật tươi. Hôm ấy cô có giao bài văn Tả mẹ. Giọng cô nhẹ nhõm, du dương như tiếng vĩ cầm, cô bảo chúng em rằng phải quan sát mẹ cho kĩ thế nào, phải tả như nào cho trung thực, và đặc biệt từng câu chữ phải được xuất phát từ con tim, từ tình yêu thương ngọt ngào mà chính chúng em dành cho mẹ. Thỉnh thoảng cô lại gọi một vài bạn đứng lên kể về kỉ niệm đáng nhớ với mẹ. Rồi giọng cô trầm trầm :

– Hồi cô còn nhỏ, cô đã từng rất lười học văn, hồi ấy cô toàn bị điểm kém thôi, nhưng có một lần cô được giao về nhà đề văn kể về mẹ như ngày hôm nay cô ủy quyền những em này, và cô đã dành thật nhiều thời gian quan sát mẹ, để dành yêu thương cho mẹ, và cô mới thật sự nhìn thấy rằng, mẹ đã thực sự vất vả thế nào để phấn đấu kiếm tiền cho đủ học phí đóng học cho đủ tiền ăn. Và từ hôm ấy cô quyết tâm học tập và kết quả dần tiến bộ hơn.

Nghe cô kể, em lại nghĩ tới hình ảnh mẹ đang lau từng giọt mồ hôi đứng cấy lúa giữa cái nắng oi ả của mùa hạ, em thương mẹ, em thương những vất vả nhọc nhằn của mẹ. Và từ tiết học hôm ấy, em quyết tâm học tập nghiên cứu thật kĩ về môn văn, kết quả học tập dần dần tiến bộ hơn. Em cảm ơn cô Thủy và tiết học thần kì hôm đó, nhờ có cô mà có nhẽ em đã thấy được tình yêu mãnh liệt của mình với môn văn đáng yêu ấy.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 9

Mỗi chúng ta không chỉ gắn kết bản thân trong quan hệ với gia đình mà còn trong quan hệ với thầy cô, bạn bè. Hình ảnh mà tôi nhớ nhất về người cô yêu kính của mình- cô Huyền đó là khi cô giảng bài trên lớp.

người nào đã từng nói rằng dưới ánh hào quang, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học. nhường nhịn như, những thầy cô giáo nhìn thấy sứ mệnh thiêng liêng và cao quý đó của đời mình nên mỗi lần lên lớp, thầy cô lại truyền cảm hứng cho chúng tôi.

Cô tôi, khi lên lớp thường mặc bộ áo dài thật đẹp. Cô mặc bộ áo dài màu hồng, điểm những chấm bi. Khi cô vào lớp, chúng tôi đứng lên chào cô, cô nở một nụ cười nhẹ nhõm rồi nói ” Cô chào cả lớp. những em ngồi xuống đi!”.

Sau đó, cô yêu cầu chúng tôi mở sách, mở vở ra và khởi đầu học bài mới. Cô ghi tên bài lên bảng. Từng dòng chữ thẳng, đều dần dần hiện ra. Rồi cô đi một vòng quanh lớp xem chúng tôi ghi chép thế nào. Sau đó, cô khởi đầu giảng bài. Giọng cô hay lắm. Có cái gì đó rét mướt. Có cái gì đó chứa cả yêu thương dành cho lũ học trò chúng tôi. Có cái gì đó chứa đựng cả tình yêu, lòng nhiệt huyết cô dành cho nghề. Tất cả như thổi vào trái tim chúng tôi một tình yêu bát ngát với môn Tiếng Việt. Cô vừa nói, vừa sử dụng đôi tay để mô tả cho chúng tôi dễ hiểu bài hơn. Thỉnh thoảng, cô lại gọi chúng tôi phát biểu để giờ học thêm sôi nổi và lý thú.

Có lúc cô đang giảng bài, cô ngừng lại và hỏi chúng tôi rằng ” Cô giảng cả lớp có hiểu bài không? “. Khi không hiểu bài, chúng tôi đều mạnh dạn hỏi lại cô, lúc đó cô lại giảng kĩ hơn để tôi có thể tiếp thu bài học một cách dễ dàng. có nhẽ chính vì nhờ tương tự mà lớp tôi người nào cũng dần tiến bộ hơn lên trong môn học của cô. Trong những giờ dạy, cô còn nói cho lớp tôi nghe bao bài học về cách xử sự giữa người với người trong cuộc sống, về đạo làm người…, vì vậy mà chúng tôi thấy mình cần hướng tới lối sống đẹp hơn.

Tôi sẽ mãi khắc ghi thật sâu hình ảnh của cô tôi khi cô đang giảng bài. Điều đó gợi cho tôi suy nghĩ nhiều hơn về lòng yêu nghề, sự nhiệt huyết của cô…

Tả một người lao động đang làm việc – Tả cô giáo đang giảng bài – Mẫu 10

Đối với mỗi người chúng ta chắc hẳn đều có những ấn tượng hay những kỉ niệm mà ta không thể nào quên được. Đó đơn thuần chỉ là những buổi tựu trường hay những hôm khai học và cả những người bạn khó quên. Còn đối với riêng tôi thi hình ảnh cô giáo chủ nhiệm say sưa giảng bài luôn để lại trong tôi những ấn tượng khó quên đối với tôi.

Đó là cô Mai cô giáo dạy văn và cũng là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. Cô mới làm cô giáo chủ nhiệm trong lớp chúng tôi khi chúng tôi mới bước vào niên học lớp sáu. Cô là một cô giáo rất nhiệt tình rất chu đáo đối với chúng tôi nên có thể nói cô là cô giáo được tất cả lũ học sinh trong lớp chúng tôi yêu quý. Lớp chúng tôi không phải là một lớp chuyên văn mà là một lớp chuyên toán thế nên việc học văn đối với chúng tôi mà nói là một việc khó khăn. Thế nhưng chính cô đã truyền cho chúng tôi những cảm hứng về môn văn để chúng tôi dần dần yêu thích nó hơn chứ không ghét nó như trước kia nữa. Môn văn dần dần tới với chúng tôi thật nhẹ nhõm như cái cách giảng bài say sưa và cách dạy bài truyền cảm của cô đối với chúng tôi. Cô là một cô giáo cũng ở quê chúng tôi chính vì vậy mà cô rất hiểu những đứa trẻ khó khăn như chúng tôi. Cô không chỉ đứng trên lớp giảng bài mà thường xuyên tới chỗ chúng tôi,xem chúng tôi ghi chép ra sao. Những lúc như thế nhìn ánh mắt cô thật nghiêm nghị nhưng cũng thật trìu mến trong đó có cả tình yêu thương của cô dành cho lũ học trò chúng tôi nữa.

Cô để lại trong chúng tôi rất nhiều những kỉ niệm nhưng đối với riêng tôi thì cái tiết học văn của chúng tôi khi mới bước vào lớp sáu luôn để lại trong chúng tôi những kỉ niệm khó quên về cách giảng bài say sưa nhưng cũng đầy cuốn hút của cô. Hôm ấy tôi vẫn còn nhớ như in cô giáo tôi mặc một chiếc áo dài màu vàng càng làm tôn thêm những nét đẹp trên con người cô. Trông cô thật dịu dàng với tà áo dài đó và cô như đang đưa một làn gió một không khí tới cho lớp học của chúng tôi. Cô giới thiệu về bản thân mình cho chúng tôi rồi chỉ một lát sau cô đã giới thiệu chúng tôi tới với tiết học trước hết. Chúng tôi ngồi dưới lớp đứa nào đứa đó chú tâm từng hành động từng cử chỉ của cô. Bàn tay mềm mại với những ngón tay búp măng nhỏ nhỏ xinh xinh của cô dần dần viết những nét chữ rất đẹp mà chúng tôi cứ nghĩ những nét chữ ấy chỉ có trong những quyển tập viết của chúng tôi thôi. Tà áo dài thướt tha ấy đi đi lại lại trên bục giảng khiến chúng tôi cảm thấy đây không giống một buổi học văn thông thường nữa mà là một buổi thảo luận về văn thì đúng hơn bởi chính sự hiền dịu của cô dành cho chúng tôi. Tấm bảng đứng khởi đầu dày những phấn trắng,những nét chữ đều đặn gọn ghẽ chỗ thanh chỗ đậm chỗ được gạch chân được cô trình bày rất khoa học chứng tỏ người viết là một người vô cùng thận trọng. Nhìn nét chữ của cô chúng tôi càng ngại ngùng về tính cẩu thả của mình.

Cô giới thiệu cho chúng tôi một cách chi tiết về hoàn cảnh ra đời cũng như nội dung chính của tác phẩm ,cô nói đây là một bài văn khó nên chúng tôi cần chú ý. Sau đó cô hướng dẫn cho chúng tôi về cách đọc tác phẩm sao cho truyền cảm nhất. Cô đọc cho chúng tôi một đoạn đầu ,cả lớp tôi ngồi im phăng phắc nghe cô đọc. Chao ôi sao giọng cô truyền cảm và rét mướt tương tự, chúng tôi chưa được nghe một giọng đọc nào hay tới vậy. Cô say sưa đọc từng dòng chữ cho chúng tôi mà không vấp một chữ nào ,chúng tôi đứa nào đứa đó tròn mắt vì cô đọc rất trôi chảy đoạn văn này. Cô đặt thắc mắc cho chúng tôi trả lời mỗi khi có thắc mắc nào khó cô lại gợi ý cho chúng tôi,cô không chỉ sử dụng lời mà cô còn sử dụng cánh tay làm hành động để cho chúng tôi hiển nữa. Ở những thắc mắc ấy cô còn cho điểm để cho chúng tôi hào hứng hơn. Những bạn không trả lời được cô tương đối chau mày rồi cô từ từ giảng lại cho bạn ấy hiểu được. Ở những chi tiết khó cô thường nhấn mạnh nói lại một vài lần để cho chúng tôi có thể nhớ được. Cô không giảng một cách nhanh chóng mà cô luôn hỏi chúng tôi đã hiểu bài chưa. Những khi như thế chúng tôi đồng thanh đáp “chúng em hiểu bài rồi ạ”những lúc như thê cô mỉm cười rồi lại tiếp tục giảng. Một tiết học trước hết của cô diễn ra vô cùng nhanh chóng,chúng tôi đứa nào đứa đó đều không muốn kết thúc buổi học một tẹo nào bởi cô giảng cho chúng tôi rất hấp dẫn.

Tiết học đã tan mà những lời giảng dạy của cô vẫn còn văng vẳng bên tai chúng tôi. Cô không chỉ lại ở một người dạy văn mà cô còn là một người truyền cảm hứng cho chúng tôi để chúng tôi yêu văn hơn hiểu văn hơn.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 1

Ngay cạnh trường học của em có một trạm cảnh sát giao thông để điều tiết giao thông cho mọi người. Ở trong trạm có rất nhiều chú cảnh sát giao thông mặc quân phục màu vàng khi hoạt động. Hôm nào chúng em cũng có thể nhìn ngắm những chú điều khiển phương tiện giao thông.

ngày hôm nay vào giờ học thể dục, thầy giáo ốm nên cho chúng em ngồi chơi. Em ngồi cạnh bồn hoa và nhìn ra phía ngoài đường thấy chú cảnh sát giao thông đang điều khiển giao thông. Chú cảnh sát giao thông mặc bộ quần áo màu vàng, đội mũ vàng, cổ đeo một chiếc còi và tay cầm một cái gậy để điều khiển xe.

Ánh mắt chú quan sát khắp mọi những tuyến đường, rất chú tâm để phát hiện ra lỗi sai phép của người tham gia giao thông. Khi dòng xe quá tải, đường chật ních, chú vừa thổi chiếc còi vừa vẫy tay để mọi người đi qua. Đoạn đường này không có đèn tín hiệu giao thông nên việc điều khiển của chú công an giao thông rất vất vả. Em thấy chú lọt thỏm giữa dòng xe đi vội vã. Tiếng còi không ngừng vang lên, tay cầm gậy vẫy vẫy và chỉ hướng đi để mọi người đỡ bị cản trở. Thông thường vào giờ cao điểm thì chú phải hoạt động nhiều nhất.

Những giờ thông thường trong ngày chú đứng ở bốt và ra ngoài đường ngắm những chiếc xe chạy quá tốc độ, rẽ đường không đúng nơi quy định, không đội mũ bảo hiểm và chở quá số người quy định. Những điều này đều được chú công an nắm rõ và xử lý rất tốt.

Mặc dù người đi xe rẽ ở xa nhưng bằng con mắt tinh tế của nghề chú rất dễ để phát hiện ra. Có hai mẹ con đi xe nhưng không đội mũ bảo hiểm, chú đã thổi còi và yêu cầu họ xuống xe xuất trình hồ sơ. Chú xử lý đúng luật, rất nghiêm hành vi vi phạm này.

Em thấy công việc của chú công an giao thông điều khiển phương tiện giao thông rất vất vả nhưng những chú vẫn hoàn thành tốt công việc.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 2

Mỗi lần đi học em đều phải đi qua một ngã tư đường – nơi có rất nhiều phương tiện giao thông qua lại bởi vậy em rất sợ khi phải đi qua nơi đây. Nhưng từ ngày có những chú công an tới làm nhiệm vụ ở đó nỗi lo lắng trong em đã dẫn biến mất, bởi vậy hình ảnh của những chú cảnh sát giao thông luôn hiện hữu trong em.

Chú công an trông vẫn còn rất trẻ, em đoán chắc chú cũng chỉ sắp ba mươi tuổi. Dáng người chú cao to trông rất vạm vỡ. Chú có khuôn mặt hình chữ điền với cặp mắt to toát lên vẻ cương nghị, cương trực và rất nghiêm túc. Thêm vào đó, chú thường mặc bộ cảnh phục màu vàng, cộc tay toát để lộ hai bắp tay chắc nịch và rám nắng bởi những ngày làm nhiệm vụ dưới cái nắng hè oi ả, nóng nực.

Mỗi ngày, trong bộ quân phục màu vàng, chú vẫn miệt mài và nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của mình. Công việc hằng ngày của chú đó chính là điều khiển những phương tiện tham gia giao thông nhanh chóng và dễ dàng. Với chiếc cùi sắt trong tay, cánh tay chú nhanh nhẹn đưa lên, hạ xuống, hết qua bên trái rồi lại vòng sang bên phải để chỉ hướng cho xe pháo vận chuyển. Đồng thời, chú còn quan sát rất nhanh và chuẩn xác bất kể phương tiện nào vi phạm luật giao thông để đưa ra giải pháp xử lí phù thống nhất. Chính việc làm này của chú đã góp phần tăng ý thức của người tham gia giao thông và hạn chế tai nạn. Và em cũng đã từng bắt gặp chú với ánh mắt rét mướt, nụ cười nhân từ, ân cần dắt một bạn nhỏ qua đường. Hay có những lúc chú không ngần ngại mà sửa giúp xe cho một người qua đường không may bị hỏng. Dù có những lúc phải làm việc trong thời tiết khắc nghiệt – nắng cháy da, cái rét cắt thịt nhưng chú vẫn nở một nụ cười tươi, rét mướt và sẵn sàng viện trợ những người qua đường.

Em rất yêu quý chú công an. Nhờ chú mà em có thể yên tâm khi tham gia giao thông ở trên phố. những chú đã góp phần to lớn vào công cuộc xây dựng quê hương quốc gia ngày càng an toàn, văn minh và phát triển đi lên.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 3

Ngày nào đi học, em cũng đều đi ngang ngã tư sắp nhà. Nơi ấy, xe pháo luôn tấp nập qua lại suốt ngày và đêm. Mẹ em mỗi lần trước khi em ra khỏi nhà đều dặn em nhìn đường thận trọng ở đoạn đó để tránh xảy ra tai nạn. Nhưng mỗi ngày em đều thấy có một chú công an đứng ngay ở chỗ bùng binh, không ngừng điều khiển cho xe pháo lưu thông. Bởi vậy nên, dù đường đông nhưng em vẫn có thể đi qua đường dễ dàng mà không lo bị tai nạn.

Chú công an còn khá trẻ, trông có vẻ mới chỉ hơn hai mươi lăm tuổi mà thôi. Chú có vóc người cao lớn, làn da màu bánh mật khỏe mạnh. Như bao chú công an giao thông khác, chú mặc bộ đồ ka ki màu vàng sậm. Em thấy mùa hè chú hay mặc chiếc áo ngắn tay. Trên chiếc áo ấy, ở tay áo có đeo một cái băng đô in logo của đồng phục cảnh sát giao thông. Ở trước ngực là bảng tên, đơn vị bằng tấm mê – ka nền trắng chữ xanh rất vượt bậc. Bộ quần áo luôn chỉn chu và thẳng thớm phần nào cho em thấy rằng chú rất trân trọng bộ đồng phục này của mình.

Chú đi giày đen bóng lộn. Chiếc thắt lưng bằng da màu nâu to bản tương đối lệch xuống dưới bởi khẩu súng ngắn đeo bên hông. Những thứ ấy trông càng làm cho chú thêm oai vệ và uy nghiêm, mang vẻ đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông giữ gìn trật tự đường phố. Chiếc mũ kết đội trên đầu có đính huy hiệu cảnh sát khiến cho gương mặt của chú vừa uy nghiêm vừa rắn rỏi.

Ngày nào em đi học ngang qua cũng thấy chú đứng đó. Dù trời nắng gắt hay trời lạnh, chú đều đứng nghiêm, mắt quan sát tình hình giao thông đường phố. mồm chú ngậm còi, hai cánh tay thay cho mệnh lệnh, cứ đưa lên rồi hạ xuống, sang trái rồi lại qua phải. Chính nhờ có những mệnh lệnh ấy mà dòng người và xe pháo cứ thế ngừng lại, đi một cách có trật tự, có nền nếp.

Thi thoảng có một vài chiếc xe máy hay xe ô tô đậu chớm quá vạch sơn trắng nhô lên lấn đường, chú liền ngay tức khắc thổi còi ra hiệu lùi lại. Những chiếc xe ấy vội vã lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn nghe lời như những cậu học sinh vâng lời thầy dạy vậy. Chú làm việc vô cùng nghiêm túc, không thiên vị một người nào dù có quen biết hay là người thân đi nữa.

Em nhớ có một lần trên phố đi học về đã chứng kiến một việc rất thanh liêm của chú. Lúc ấy là giờ tan tầm nên xe pháo đi lại đều rất đông, em rất khó khăn để có thể sang được đường bên kia một cách an toàn. Lúc ấy, có hai người đi một chiếc xe máy lạng lách để vượt qua những xe khác mà đi lên trước. Ngay tức khắc, chú tuýt còi gọi hai người ấy lại, yêu cầu họ ngừng lại, tắt máy và dắt xe lên vỉa hè ngay sắp ấy, vừa vặn là chỗ em đứng. Chính vì vậy, em có thời cơ được lắng tai và chứng kiến toàn bộ sự việc. Vì đi sai nên chú yêu cầu lập biên bản và tiến hành giữ xe vì họ không mang hồ sơ xe đồng hành. Khi nghe tới đó, họ tức khắc lên tiếng nói với chú rằng:

– Dẫu sao cũng là chỗ quen biết, thôi thì anh bỏ qua cho bọn em đi anh.

– Thật xin lỗi nhưng luật là luật. Hai em không tuân thủ, là người quen biết thì anh phải càng phải phạt.

Chú kiên quyết đáp lại rồi tiến hành thủ tục làm việc mặc kệ hai người kia có nài nỉ thế nào. Em rất ngưỡng mộ chú ở tính cương trực, tận tâm, tận tụy với nghề. Ngày hôm ấy về nhà, em đã luôn nghĩ tới chú.

Em ngưỡng mộ chú công an nhiều lắm! Nhờ có chú mà đường phố lúc nào cũng an toàn cả. Em sẽ phấn đấu học thật giỏi để có một ngày được trở thành chú cảnh sát giao thông như chú.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 4

Ngày nào đi học, em cũng đi ngang ngã năm sắp nhà. Nơi ấy, xe pháo tấp nập suốt ngày đêm. Em thường thấy một chú công an đứng ngay ở bùng binh, không ngừng điều khiển cho xe pháo lưu thông. Đó là một thanh niên có vóc người cao lớn, vạm vỡ, nước da bánh mật, mặt vuông đầy đặn, đôi mắt sáng, nhanh nhẹn.

Cũng như bao chú công an giao thông khác, chú mặc bộ đồ kaki vàng sậm. Trên chiếc áo ngắn tay cạnh cầu vai có đeo phù hiệu thuộc sắc phục cảnh sát giao thông và trên ngực bảng tên, đơn vị bằng tấm mê-ka nền trắng chữ xanh. Chú mặc quần tây dài gọn ghẽ, chân đi giày đen bóng lộn, chiếc thắt lưng bằng da màu nâu to bản tương đối lệch về dưới bởi khẩu súng ngắn đeo bên hông kéo xuống, càng tăng thêm vẻ oai vệ, đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông giữ gìn trật tự đường phố. Chiếc mũ kết đội trên đầu có đính huy hiệu cảnh sát khiến cho gương mặt của chú vừa uy nghiêm vừa rắn rỏi.

Chú đứng đó, ngày nào cũng như ngày nào, tại vòng xoay ngã năm như một vị chỉ huy oai vệ. mồm ngậm còi, hai cánh tay thay một mệnh lệnh, đưa lên, hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe pháo cứ thế ngừng lại, tuôn đi một cách trật tự, nền nếp. Thỉnh thoảng có một vài chiếc honda đậu chớm quá vạch sơn trắng nhô lên lấn đường, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Tức thì những chiếc xe ấy vội lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn như những cậu học sinh vâng lời thầy dạy. Chú làm việc một cách cần mẫn và nghiêm túc, không thiên vị một người nào. Có một lần, ba cô gái ngồi trên một chiếc xe honda vù tới ngã năm nhấn ga bấm còi inh ỏi, làm cho một số người đi đường yếu bóng vía vội dạt vào hai bên lề. Chú công an vội giơ tay ra hiệu, mồm tuýt còi ra lệnh ngừng lại. Chiếc xe tạt vào lề. Cả ba cô ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Chú công an mỉm cười rồi từ từ rút biên lai ghi phạt. Đưa tờ biên lai cho những cô, chú còn dặn thêm: “Lần sau những cô thận trọng thực hiện đúng luật giao thông không được chở ba”. Bây giờ một cô nhảy xuống đón xe buýt. Lời nói nhẹ nhõm nhưng rất dứt khoát.

Cứ thế, chú điều khiển dòng người và xe pháo lưu thông được thuận lợi, không có một tai nạn nào xảy ra ở giao lộ này. Em rất kính phục phong cách làm việc của chú, vừa có tình lại vừa hợp lí. Em ước mơ sau này lớn lên, em sẽ đi làm cảnh sát giao thông để giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 5

Trong số tất cả những ngành nghề, em thích nhất là trở thành một công an, một cảnh sát. Bởi ngày nào đi học về em cũng nhìn thấy một chú công an cần mẫn, nghiêm túc đứng ở chỗ ngã tư điều khiển xe pháo qua lại. Chính chú đã làm xuất hiện trong em ước mơ trở thành một công an giao thông như chú.

Ngày đầu tự mình tới trường, em chẳng mấy để ý tới những người khác xung quanh cho lắm. Cho tới một thời gian, em mới nhìn thấy ngã tư luôn rất đông người qua lại vào sáng sớm và giờ tan tầm, lại đúng vào giờ em đi học về, vậy mà chẳng bao giờ em bị xe đâm hay nhìn thấy một vụ tai nạn nào xảy ra trên phố cả. Mọi người đều đi rất có quy củ trật tự, thành ra tuyến đường đáng lẽ phải ùn tắc mỗi ngày lại luôn thông suốt, xe pháo vận chuyển rất dễ dàng. Lúc ấy, em mới biết rằng nhờ có một chú công an luôn đứng ở trên một cái bục cao giữa đường giao nhau của ngã tư, ngày ngày siêng năng kiên trì tuýt còi, ra hiệu lệnh cho mọi người vận chuyển.

Mọi người nói rằng đó là chú Tuấn. Chú là công an giao thông, năm nay chú đã hơn ba mươi tuổi rồi. Vóc người chú cao lớn, vạm vỡ giống như bố em vậy. Mỗi lần nhìn chú, em phải ngửa đầu lên mới có thể thấy khuôn mặt cương nghị dưới vành mũ cảnh sát đặc trưng. Bắp tay, bắp chuối chú vô cùng rắn chắc, qua lớp áo vẫn có thể thoáng nhìn thấy cơ bắp làm phồng tay áo.

Chú có khuôn mặt chữ điền vượt bậc với làn da nâu bóng bánh mật trông vô cùng khỏe mạnh. Mái tóc đen nhánh, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn ghẽ đúng với tác phong của một công an, một cảnh sát. Chú có đôi mắt sáng ngời luôn tràn đầy sức sống và năng lượng. những người tương tự thường rất năng động, cương trực và thông minh đó. Đôi mắt ấy ẩn dưới cặp lông mày rậm rạp nam tính.

Chú rất kiểu mẫu tuân thủ pháp luật và quy định của nhà nước. Hàng ngày đi qua chỗ chú đứng, em đều thấy xe được chú dựng gọn ở sắp chốt công an làm việc. Chú mỗi ngày đều mặc một bộ đồng phục màu vàng sậm. Theo như lời bố em nói thì đó chính là đồng phục của công an giao thông, rất quý giá bởi để có thể được khoác lên mình bộ quần áo ấy, mỗi người phải phấn đấu tập luyện và trải qua những kỳ huấn luyện khó tính và vô cùng vất vả. Nhìn thấy chú siêng năng nghiêm túc làm việc, mỗi ngày điều khiển cho đường phố luôn không bị ùn tắc, em rất ngưỡng mộ.

Mỗi ngày, dù là sáng sớm em tới trường để trực nhật hay là chiều muộn, em vẫn thấy chú nhẫn nại đứng đó chỉ huy dòng người đi lại. Không một lời trách mắng hay to tiếng, dù là với người vi phạm giao thông, chú cũng rất nhẹ nhõm nói chuyện và giảng giải cho họ hiểu mình sai chỗ nào. Em lúc nào cũng thấy nụ cười túc trực trên môi chú.

Em rất yêu quý và ngưỡng mộ chú. Mỗi lần đi học ngang qua, em đều muốn được tới bắt chuyện với chú nhưng hình như chú lúc nào cũng bận rộn cả, nên em chỉ đứng từ xa ngắm nhìn và lặng thầm quyết tâm sẽ phấn đấu hết mình để sau này có thể được như chú.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 6

Ngày nào đi học em cũng thấy một chú cảnh sát giao thông đứng điều khiển xe pháo qua lại ở ngã tư sắp trường. Nhờ có chú cảnh sát điều khiển mà dòng xe pháo vận chuyển qua lại nhanh hơn, không bị tắc đường.

Chú cảnh sát giao thông mà em thường hay gặp có vóc người cao lớn, nước da bánh mật, khuôn mặt cương nghị và nhất là đôi mắt sáng, nhanh nhẹn. Chú mặc bộ quần áo ka ki màu vàng, đầu đội mũ kết dành cho cảnh sát giao thông có huy hiệu ngôi sao trên nền đỏ. Trên vai áo của chú có quân hàm là một gạch vàng và hai ngôi sao nhỏ hai bên. Chú đi đôi giày đen bóng và khẩu súng ngắn đeo bên hông càng làm tăng thêm vẻ uy phong, đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự đường phố.

Ngày nào chú cảnh sát cũng đứng ở ngã tư sắp trường em để làm nhiệm vụ. Chú đeo một chiếc còi và tay cầm một cây gậy ngắn để điều khiển xe. Theo từng nhịp chú thổi còi, vẫy tay để ra hiệu, những làn xe pháo tuần tự ngừng lại, đi qua một cách có trật tự và nền nếp. Vào những buổi sáng đầu giờ và những buổi chiều tan ca là ngã tư thường đông đúc nhất. Chú phải làm việc rất vất vả. Có hôm em thấy lưng áo chú ướt đẫm mồ hôi mà chú vẫn liên tục thổi còi, vẫy tay bên trái, rồi bên phải, xoay người ra đằng sau, lùi lại, tiến lên để cho những phương tiện vận chuyển được nhanh chóng và hiệu quả hơn. Trông chú khi ấy cứ như một nhạc trưởng thực thụ vậy.

Có lần, em đã bắt gặp chú tận tình dẫn một bà cụ qua đường. có nhẽ bà già yếu nên trước dòng xe tấp nập, cụ không dám băng qua. Thấy vậy, chú đã ra hiệu cho những xe máy, ô tô ngừng lại rồi tới bên đưa bà cụ qua đường. Hành động ấy của chú khiến người nào đi đường lúc đó cũng cảm động và ngưỡng mộ. Họ đều vui vẻ ngừng xe lại, chờ chú cảnh sát đưa bà cụ qua đường rồi mới đi theo sự chỉ dẫn của chú.

Em rất kính phục chú giao thông điều khiển xe pháo qua lại trên phố. quả thực, nếu như không có chú thì mọi người sẽ vận chuyển nhốn nháo, không có trật tự, thậm chí sẽ tắc đường hơn nữa. Em cũng ước mong sau này có thể trở thành một chú cảnh sát giao thông để giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố tương tự.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 7

Hàng ngày trên tuyến đường trở về nhà, em lại thấy hình ảnh thân thuộc của chú công an giao thông. Hình ảnh tuyệt đẹp của chú còn đọng mãi trong lòng em.

Chú công an giao thông chạc ba mươi tuổi, dáng người chú cao lớn như chú lính chì. Ngày nào em cũng thấy chú luôn ngay ngắn, gọn ghẽ trong bộ quân phục màu xanh lá giản dị có đính ngôi sao trên vai áo, trên mũ. Nước da chú đen sạm nhường nhịn như nó còn lưu lại những gian khổ mà chú trải qua khi hoàn thành nhiệm vụ. Khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị ánh lên vẻ cương trực, ngay thẳng. Chú có ánh nhìn thẳng, trang nghiêm nhưng ẩn sau đó là sự linh hoạt, dễ sắp. Chú đứng trên bục, tay cầm dùi, mồm thổi còi dõng dạc chỉ dẫn dòng xe pháo lưu thông đúng làn đường. Ánh nắng vùng quê em gay gắt như thử thách lòng kiên định, sự ngoan cường của chú.

Không giống như thời chiến người lính cầm súng ra tiền tuyến, thời bình, chú công an vẫn lặng thầm đóng góp tâm huyết của mình để cuộc sống người dân tốt đẹp hơn. Từ ngày có chú công an, quốc lộ không còn tắc nghẽn. dù trời nắng hay mưa, dáng hình thân quen của chú vẫn gắn liền với nhiệm vụ cao cả ấy. Mỗi lần đi học em thấy lòng mình vững tâm hơn. mẫu mã chú cương nghị nhưng thực chất chú lại ân cần và dễ sắp. Em từng bắt gặp những cử chỉ chu đáo của chú khi đỡ một cụ già hay những em nhỏ qua đường. Lúc đó nụ cười tươi sáng cùng giọng nói trầm ấm làm em không khỏi ngạc nhiên, ngỡ ngàng. Từng làn xe pháo tấp nập qua lại mà chẳng mấy người nào biết rằng những giọt mồ hôi mặn đắng còn lăn dài trên nét mặt chú công an. Khi có người không chấp hành luật an toàn giao thông hay những người thanh niên chống đối pháp luật chú xem xét và vận dụng mức hình phạt thích đáng nhất. giải pháp đó không chỉ ngăn ngừa những lỗi lầm tái phạm mà xa hơn là giữ an toàn cho những người xung quanh khi tham gia giao thông. Công việc còn khó khăn nhưng chú vẫn dai sức theo đuổi tiếng gọi của lý tưởng tốt đẹp.

Ngắm nhìn dáng hình chững chàng, trầm tĩnh của chú công an, em không khỏi tự hào về vẻ đẹp, phẩm chất con người quê hương mình, họ đã, đang và sẽ còn lặng lẽ góp sức mình dựng xây quốc gia đẹp giàu hơn.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 8

Ngày nào tan học cũng đúng vào giờ cao điểm, lưu lượng người và xe pháo thường hay bị kẹt tại ngã năm này. Ở đây, người ta chưa kịp lắp đèn tín hiệu giao thông nên lúc nào cũng thấy có một chú công an trực ở đó để điều khiển những phương tiện giao thông đi lại, đảm bảo an toàn cho đường phố.

Trưa nay cũng vậy, tụi nhỏ chúng em vừa tới ngã năm đã nghe tiếng còi của chú Hùng tuýt tuýt liên tục hướng dẫn cho những luồng xe từ những ngả đổ về lưu thông một cách trật tự, an toàn. Chú luôn gọn ghẽ trong y phục màu vàng sậm của cảnh sát giao thông, mồm thổi còi, tay phất cờ cho từng luồng xe ngừng lại và chạy đi. Chỉ có một mình chú thôi vậy mà những phương tiện xe pháo đủ những loại đều phải chấp hành một cách răm rắp theo lệnh của chú.

Chú Hùng năm nay chừng hai mươi lăm tuổi, dáng người thanh mảnh, nước da trắng hồng, trông chú như một thư sinh. Đôi mắt thì sáng trong và rất linh lợi. Nhìn dáng vẻ bên ngoài, cứ tưởng chú thuộc loại người “trói gà không chặt”. Vậy mà có lần, ba tên đầu gấu chạy chiếc xe phân khối lớn vi phạm luật giao thông, bị chú thổi còi ra hiệu ngừng lại. Thấy chú có vẻ yếu hơn, bọn chúng khinh thường định rú ga vọt đi. Bằng một động tác mau lẹ, chú đưa tay giữ vô lăng chúng lại. Tên ngồi sau giở thói côn đồ nhằm thẳng vào mặt chú tung một quả đấm. Nhanh như cắt, chú lắc người tránh quả đấm, rồi bằng một động tác hết sức điêu luyện, chú túm lấy cổ tay đối phương, giật mạnh về phía trước, tên côn đồ văng ra khỏi xe nằm sóng sượt giữa mặt đường. Chiếc xe bị mất thăng bằng, đổ kềnh xuống. Hai tên còn lại lồm ngồm đứng dậy.

Lúc đó có hai chú tuần tra đường phố thắng xe lại, hỗ trợ thêm cho chú Hùng, tóm gọn cả ba tên cùng chiếc xe, đưa về đồn công an sắp đó khắc phục. Sau lần đó, bọn đầu gấu không dám giở trò lưu manh ở ngã năm này nữa.

Cái nắng buổi trưa ở thành phố đông người này thật là gớm ghê. Chiếc áo màu vàng sậm đã thấm mồ hôi loang lổ nhưng chú Hùng vẫn chú tâm điều khiển những luồng xe. Cứ vài phút, chú lại xoay người theo một góc vuông. Hết dang tay ngang chú lại giơ cao, vẫy qua khoát lại… Cứ thế những luồng xe trật tự thay nhau ngừng, chạy theo sự điều khiển của chú. Em nghĩ, nếu như không có chú công an điều khiển trật tự giao thông ở đây thì không những những luồng xe từ năm hướng đổ về đây bị kẹt lại mà có thể những tai nạn giao thông sẽ xảy ra nhiều ở ngã năm này.

Chúng em thầm cảm ơn chú Hùng, cám ơn những chú công an đã không ngại vất vả vất vả, sáng, trưa, chiều, tối giữ đường phố luôn được thông thoáng, an toàn.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 9

Mỗi người đều có những ước mong, những định hướng trong nghề nghiệp của mình, người thì thích làm thầy giáo, người thì thích làm chưng sĩ,…Còn với em, em luôn thích thú với nghề công an. Bởi vậy, hình ảnh chú công an luôn là mẫu hình lí tưởng trong em.

Hằng ngày tới trường em đều phải đi qua những ngã tư đèn xanh đèn đỏ nên em luôn bắt gặp hình ảnh của những chú công an đứng đó. Bởi vậy nên, dù đường đông nhưng em vẫn có thể đi qua đường dễ dàng mà không lo bị tai nạn. Chú công còn còn khá trẻ, năm chỉ mới ngoài ba mươi tuổi thôi. Dáng người chú cao ráo, khuôn mặt vuông chữ điền cùng với làn da bánh mật bởi chú luôn phải đứng ngoài đường những lúc trời mưa cũng như trời nắng. Mái tóc chú đen nhánh, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn ghẽ. Chú có đôi mắt to và thông minh ẩn dưới cặp lông mày rậm rạp. Cũng như bao chú công an giao thông khác, chú mặc bộ quần áo kaki vàng sậm. Trên chiếc áo ngắn tay cạnh cầu vai có đeo phù hiệu thuộc sắc phục cảnh sát giao thông và trên ngực bảng tên, đơn vị bằng tấm mica nền trắng chữ xanh, cùng với tên chú và chức vụ ở đó. Chân đi giày đen bóng lộn, khẩu súng ngắn đeo bên hông kéo xuống hay có những lúc chú lại đeo những chiếc cùi sắt, càng tăng thêm vẻ oai vệ, đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông giữ gìn trật tự an toàn giao thông cho mọi người. Chú còn đội trên đầu chiếc mũ có đính huy hiệu của người cảnh sát. Ngôi sao đó giống như lý tưởng cao đẹp chú đang theo đuổi, là trọng trách của nghĩa vụ chú đảm đương.

Nhiệm vụ của chú là không trừ trời mưa hay trời nắng chú đều có mặt. Chú luôn đứng quan sát mọi người, người nào mắc lỗi thì chú tuýt còi và ngừng lại hỏi và xử phạt đúng mức với những hành vi vi phạm. mồm ngậm còi, hai cánh tay thay một mệnh lệnh, đưa lên, hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe pháo cứ thế ngừng lại, tuôn đi một cách trật tự và nền nếp hơn rất nhiều. Nhờ có chú công an mà em đi lại cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Chú làm việc vô cùng nghiêm túc, rành mạch cương trực kể cả là người thân hay người quen biết, cứ có lỗi là phạt. Một hôm em chứng kiến được hai chiếc xe máy đua nhau phóng nhanh, vượt ẩu, lạng lách đánh võng và chú tuýt còi luôn. Vẻ mặt chú rất nghiêm nghị bởi chú nói rằng tính mệnh con người là trên hết, chú làm việc trước hết là vì lương tâm sau đó mới là trách nhiệm.

Hình ảnh chú công an mang những nét đẹp bình dị đã thắp lên trong em ngọn lửa của khát vọng được chung tay giữ gìn Tổ quốc mình. Em rất yêu quý và ngưỡng mộ chú.

Tả một người lao động đang làm việc – Tả chú công an – Mẫu 10

Hôm nào cũng vậy, mỗi lúc đi học hay tan trường đi qua ngã tư cạnh trường em đều nhìn thấy hình ảnh của chú công an.

Trông dáng hình chú, em đoán năm nay chú ngoài ba mươi tuổi. Dáng người chú cao to, nước da bánh mật chắc bởi chú thường phải đứng giữa đường trong bất kể tiết trời nào. Mái tóc chú màu đen, ngắn, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn ghẽ. Mái tóc ấy cũng với khuôn mặt chữ điền càng làm toát lên vẻ cương nghị, đứng đắn và nghiêm khắc ở chú. Mỗi ngày lúc đi qua nơi đây, em thấy chú luôn nở một nụ cười thân thiện, rạng rỡ trên môi dù có những lúc dưới tiết trời nắng oi ả của mùa hè, chiếc áo của chú ướt đẫm mồ hôi và những giọt mồ hôi ấy cũng đang lăn dài trên gương mặt của chú. Đặc biệt, điều em thích nhất ở chú đó chính là chú luôn luôn mặc một bộ cảnh phục của cảnh sát giao thông và đội chiếc mũ màu vàng, chân đi giày rất chỉnh tề. Thêm vào đó, kế bên hông của chú lúc nào cũng có chiếc cùi sắt, trông chú càng thêm uy phong.

Công việc hằng ngày của chú là đứng ở những ngã ba, ngã tư đường, nơi có rất nhiều phương tiện tham gia giao thông để quan sát và điều khiển những phương tiện ấy. Bất kể những ngày hè oi ả hay trong những ngày mùa đông với cái rét cắt da cắt thịt, chú vẫn đứng ở đó và hoàn thành tốt công việc của mình. Mỗi lúc làm nhiệm vụ, tay chú cầm chiếc cùi sắt, mồm ngậm còi ra hiệu cho những phương tiện giao thông vận chuyển theo đúng luật lệ để đảm bảo an toàn. Thêm vào đó, với cặp mắt to, tinh tường của mình, chú còn quan sát tỉ mỉ những phương tiện giao thông và bất cứ có phương tiện nào vi phạm chú sẽ xử lí ngay tức khắc. Chính nhờ có chú và những đồng đội của chú đã góp phần giữ gìn trật tự an toàn giao thông và em có thể tham gia giao thông an toàn, dễ dàng hơn.

Chú cảnh sát giao thông đã góp phần to lớn để đảm bảo an toàn cho người tham gia giao thông. Em rất yêu chú công an và sẽ phấn đấu học tập tốt để sau này cũng có thể trở thành những đội viên công an.

****************************

Trên đây là bài văn mẫu tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất được THPT Lê Hồng Phong soạn. Hy vọng sẽ giúp ích cho những em trong quá trình học chương trình tập làm văn lớp 5. Chúc những em học tốt!

Đăng bởi: THPT Lê Hồng Phong

Chuyên mục: Giáo dục

Bản quyền bài viết thuộc THPTSocTrang.Edu.Vn. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!

Nguồn chia sẻ: thptsoctrang.edu.vn

Bạn thấy bài viết Tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất (50 Mẫu) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất (50 Mẫu) bên dưới để Trường THCS Đồng Phú có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: thcsdongphucm.edu.vn của Trường THCS Đồng Phú

Nhớ để nguồn bài viết này: Tả một người lao động đang làm việc lớp 5 ngắn gọn, hay nhất (50 Mẫu) của website thcsdongphucm.edu.vn

Chuyên mục: Văn học

Xem thêm bài viết hay:  Kể một câu chuyện thể hiện công ơn của cha mẹ đối với con (6 mẫu)

Viết một bình luận