Top 5 bài kể về 1 lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn siêu hay

Bạn đang xem: Top 5 bài kể về 1 lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn siêu hay tại thcsdongphucm.edu.vn

Kể về một lần bạn mắc lỗi khiến bố mẹ buồn ở lớp 8

Mục lục

Kể về một lần bạn mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn

Kể về một lỗi lầm làm cha mẹ buồn là dạng đề thường gặp trong chương trình ngữ văn lớp 7, lớp 8. Trong bài viết này, Cmm.edu.vn xin chia sẻ tuyển tập các bài văn mẫu về một vấn đề. lỗi làm cha mẹ buồn, việc kể lại ngắn gọn một sự việc mà bạn đã gây ra khiến cha mẹ buồn lòng sẽ giúp các em học sinh có thêm nhiều ý tưởng khi làm bài.

Dưới đây là bài văn tường thuật lại một sự việc mà em đã gây ra khiến bố mẹ đau lòng được trình bày chi tiết và cụ thể sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích cho các em học sinh.

1. Kể chuyện làm bố mẹ buồn lòng – văn mẫu 1

Đứa trẻ nào cũng từng mắc sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Tôi cũng vậy, nhưng sau đó tôi đã học được một bài học quý giá.

Tôi vốn là một cậu bé khá nghịch ngợm, rất mê trò chơi điện tử. Nhưng vì không có máy tính ở nhà nên thỉnh thoảng vào những ngày cuối tuần, tôi thường cùng bạn bè ra quán ăn chơi. Con trai chúng tôi, một khi ngồi trước màn hình máy tính, dường như quên hết mọi thứ.

Đêm đó là ngày thứ Hai đầu tuần. Vừa học, đầu tôi cứ nghĩ về trận đấu hôm qua với Hùng – một cậu bạn cùng lớp cũng đam mê trò chơi điện tử như tôi. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy bất mãn vì mình chơi hay hơn anh ấy. Không! Phải tập cho thành thạo thì mới thắng được, phải “đấu tranh” cho Hùng “bớt kiêu”. Đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Tôi đứng dậy, gấp cuốn sách lại và nói với mẹ:

– Mẹ ơi! Bài toán này khó quá! Mẹ cho con qua nhà Hùng hỏi với mẹ nhé!

Mẹ đồng ý và bảo tôi về nhà sớm. Tôi lập tức bỏ chạy. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Qua vài điểm trò chơi điện tử, chỗ nào cũng nực cười. Mỉm cười nhìn xung quanh, không thấy ai quen, tôi rẽ nhanh vào cửa hàng điện tử. Ngồi vào bàn mà lòng thấy rạo rực lạ thường, mải mê chơi quên cả thời gian. Chợt có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai làm tôi giật mình.

– Nghỉ đi nhóc! Quá muộn!

Chủ nhà nhắc và chỉ tay vào đồng hồ. Đã hơn mười một giờ. Tôi ái ngại đứng dậy trả tiền rồi ra về.

Lòng đầy lo lắng, tôi đi tìm cách đối phó nhưng không nghĩ ra. Chợt có tiếng xe máy dừng lại bên cạnh và giọng bố nghiêm nghị:

– Tuấn, mau lên xe!

Đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, lắp bắp:

– Bố… bố… đi tìm con?

– Đúng rồi! Mẹ nói tôi đến nhà anh Hùng xin giảng bài nhưng muộn quá không thấy tôi về nên nhờ bố đón.

Giọng bố bình tĩnh, nhưng tôi biết bố đang kìm nén cơn giận. Một nỗi sợ khủng khiếp làm tôi choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Về đến nhà, tôi thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang đợi tôi. Chắc chắn mẹ tôi rất lo lắng cho tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy tội lỗi. Vào nhà, tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Cha tôi sau đó nói với tôi:

– Tuổi trẻ thường hiếu thắng, hơn thua với bạn bè. Đó không phải là một cái gì đó sai. Nhưng việc anh nói dối em để đi chơi là không đúng. Chơi game bố mẹ không phản đối nhưng nếu trẻ chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, học tập. Tôi hy vọng bạn sẽ nhận ra điều đó!

Sau khi nghe xong, tôi nhận ra sai lầm của mình. Em liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm và cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Đây là một bài học đáng nhớ đối với tôi.

2. Kể một câu chuyện khiến bố mẹ buồn lòng – Văn mẫu 2

Ở đời ai chẳng mắc phải những lỗi lầm khiến cha mẹ buồn lòng, tôi cũng vậy. Nhưng qua sai lầm đó, tôi đã học được một bài học quý giá.

Lúc đó, dù là con gái nhưng tôi rất nghịch ngợm. Năm lớp 5, tôi thường tham gia các trò nghịch ngợm cùng các bạn nam. Có lần, chúng tôi rủ nhau trốn học thể dục để ra cổng trường mua quà vặt. Nhưng thật không may, cả nhóm đã bị giáo viên bắt gặp. Cô yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp học. Cuối ngày hôm đó, có một giờ sinh hoạt, cô giáo nghiêm khắc phê bình chúng em trước cả lớp. Và cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ đến nói chuyện với phụ huynh. Lúc đó vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng tôi không hề có cảm giác tội lỗi.

Ngày hôm sau khi cô giáo về nhà, cô nói chuyện với mẹ xong rồi bỏ đi. Mẹ gọi tôi qua nhắc nhở. Chính lúc đó tôi đã có những thái độ và lời nói vô lễ với mẹ. Cho đến khi tôi nhận được một lá thư của cha tôi viết cho tôi. Cha tôi nghiêm khắc chỉ trích thái độ của tôi. Và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi phải thức trắng đêm để chăm sóc tôi trong bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và áy náy. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm mẹ và xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ tuôn rơi từ lúc nào không hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, bố cũng chạy đến ôm chầm lấy chúng tôi.

Sau ngày kỷ niệm đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Em đã biết giúp đỡ bố mẹ những công việc gia đình. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, học hành chăm chỉ hơn. Tôi cũng hiểu điều đó, dù thế nào đi chăng nữa. Bố mẹ tôi luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù lớn đến đâu cũng được cha mẹ tha thứ.

3. Kể một câu chuyện khiến bố mẹ buồn lòng – Văn mẫu 3

Gia đình đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống. Đôi khi, người ta sẽ mắc phải những sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Nhưng ta vẫn nhận được sự bao dung và yêu thương từ những người ta yêu thương nhất.

Tôi sinh ra trong một gia đình không có tình thương. Bố mẹ tôi chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Mọi việc nhà đều do mẹ đảm đương. Mẹ vừa là cha vừa là mẹ. Tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm, vì vậy tôi thường làm phiền mẹ tôi.

Mỗi chiều thứ sáu, tôi sẽ có một lớp Toán học thêm ở trường. Nhưng hôm đó, tôi trốn học để đến nhà Lan chơi. Lan vừa được mẹ mua cho một chiếc máy vi tính mới. Cả hai mải mê chơi điện tử đến quên cả thời gian.

Trên đường về, tôi gặp Hùng – bạn cùng lớp. Thầy nói hôm nay thầy điểm danh và phát hiện em và Lan trốn học. Cô gọi cho bố mẹ của cả hai. Nghe vậy, trong lòng tôi lo lắng, cố gắng đạp xe về nhà thật nhanh. Về đến nhà, tôi gọi lớn nhưng không nghe mẹ trả lời. Bước vào bếp, tôi thấy trên bàn có một mâm cơm được đậy nắp cẩn thận. Tắm rửa, ăn uống xong mẹ vẫn chưa ra. Tôi lẻn vào phòng mẹ và thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi! nhưng không nhận được hồi âm. Tôi lo lắng chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ tôi thấy nóng ran. Tôi chợt nhớ chiều nay trời mưa rất to. Có lẽ khi về đến nhà, mẹ tôi bị ướt mưa.

Đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn hối hận. Tôi tự trách mình ham chơi, trong khi mẹ phải làm việc vất vả, lại ốm đau nhưng vẫn cố gắng nấu ăn cho tôi. Tôi vội chạy đi lấy khăn lạnh đắp lên trán cho mẹ. Sau đó cô nấu cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đỡ hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa cười với tôi. Nói xong, tôi nhìn mẹ, rồi ôm mẹ và bật khóc: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ ôm tôi và nói: “Không sao đâu con! Tôi hy vọng bạn nhận ra sai lầm của mình và không tái phạm vào lần sau”.

May mắn thay, sáng hôm sau cô ấy đã khỏe và có thể đi làm bình thường. Kỉ niệm này đã giúp tôi nhận ra tình yêu thương và lòng bao dung của mẹ. Tôi tự nhủ rằng mình cần phải học hành chăm chỉ và ngoan ngoãn.

4. Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn

Từ trước đến nay, bố mẹ tôi luôn hài lòng với những gì tôi làm. Nhưng có một lần, tôi đã làm bố mẹ buồn và lo lắng. Mỗi lần nhớ lại chuyện đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ và tự hứa với lòng sẽ cố gắng không làm bố mẹ buồn khi nghĩ về mình nữa.

Hôm ấy, vào một buổi trưa hè oi ả, cái nắng miền Trung như đổ lửa khiến gương mặt ai cũng mệt mỏi. Bố mẹ và em gái đều đi nghỉ, buổi chiều họ đi làm, cô có nhiệm vụ chăm sóc em gái. Em gái tôi mới ba tuổi, vì vậy nó phải được chăm sóc.

Chiều hôm ấy, Chuột trong lớp rủ tôi đi bắn chim. Tôi quên nhiệm vụ được giao và vui vẻ nhận lời. Tôi chưa bao giờ nghĩ về những gì bố mẹ tôi nói. Có lẽ cậu học sinh lớp 6 lúc đó mải chơi hơn là nghe lời cha mẹ. Tôi ngồi trên lưng Tý đạp xe sang làng bên, có một quả đồi lớn, nhiều cây cối và nhiều chim chóc. Tôi mê mẩn cảnh vật nơi đây và mê mẩn trò bắn chim với Chuột. Hai cậu bé đuổi nhau trên đồi bắn chim. Tôi bắn trượt vài phát nhưng tôi cũng bắn được vài con chim. Chuột bảo nếu đem nướng với lá bưởi thì rất ngon. Chỉ nghĩ đến việc được ăn món chim nướng lá bưởi do bố làm là tôi đã thấy nao lòng.

Khi tôi nghĩ về cha tôi, tôi nhớ rằng cha mẹ tôi đã giao cho tôi trách nhiệm chăm sóc tôi. Tôi vội bảo Tý và hai thằng đạp xe về nhà. Lúc tôi về đến nhà đã là 3 giờ chiều. Tôi thấy bố mẹ tôi ngồi ở cửa, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận. Vừa thấy tôi và Tý đứng trước cổng, mẹ tôi liền quát: “Mày đi đâu bây giờ, không nghe lời bố mẹ dặn mà làm gì?”. Trong khi mẹ nói, bố vẫn im lặng. Tôi sợ nhất là bố tôi im lặng.

Chuột thấy không khí căng thẳng nên bỏ lại những con chim mà mình có thể bắn được và đạp xe về nhà. Tôi vẫn đứng đó, rồi từ từ bước vào nhà. Tôi vẫn giữ khuôn mặt đó. Rất lâu sau, bố tôi cũng lên tiếng, rất nhẹ mà nặng: “Lần sau con hãy nhớ lời cha mẹ dặn, nếu con đi thì con sẽ thế nào? Con cũng đã lớn rồi, đừng để cha mẹ phải lo lắng như thế nào. đó nữa.”

Nghe bố nói vậy, tôi chỉ biết cúi gằm mặt, những giọt nước mắt ngắn dài cứ lăn dài trên má. Mẹ bảo tôi dừng lại, bố tôi bảo tôi đừng khóc. Lần sau đừng làm phiền và lo lắng cho bố mẹ như thế nữa. Tôi biết bố mẹ không còn giận nhưng cả buổi tối hôm đó tôi thấy xấu hổ và tự vấn lương tâm. Con hứa từ nay con sẽ không mải chơi, không làm phiền bố mẹ nhiều nữa. Vì tôi yêu bố mẹ tôi.

5. Hãy kể ngắn gọn về một sự việc mà bạn đã gây ra khiến bố mẹ bạn buồn lòng

Trong cuộc sống, con người thường mắc nhiều sai lầm. Tôi cũng vậy, tôi đã từng khiến bố mẹ phiền lòng vì tôi.

Đó là năm tôi học lớp sáu. Tôi là một đứa trẻ ham chơi, vì vậy tôi đã không học hành chăm chỉ. Vào cuối học kỳ đầu tiên, kết quả học tập của tôi rất tệ. Sau buổi kiểm điểm, cô giáo đến nhà tôi trao đổi với bố mẹ tôi. Chiều hôm đó, tôi về nhà với tâm trạng rất lo lắng. Về đến nhà đã thấy bố mẹ ngồi đợi ở phòng khách. Tôi chào bố mẹ, và chờ đợi những lời mắng mỏ. Nhưng không, bố mẹ tôi không đánh tôi, họ không to tiếng, họ chỉ nói chuyện nhẹ nhàng với tôi.

Bố nói rằng cô giáo đến để trao đổi về tình hình học tập của tôi. Giáo viên nói rằng tôi là một học sinh thông minh, nhưng không phải là một người chăm chỉ. Điều đó khiến phong độ của tôi không được tốt. Cha tôi cũng kể cho tôi nghe về cuộc sống học đường của ông. Bố cũng hay ăn chơi, trốn học khiến ông bà phiền lòng. Mẹ tôi cũng kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của bà. Vì nhà nghèo, mẹ em chỉ học hết cấp 2 rồi phải nghỉ học để phụ giúp bà ngoại. Mẹ rất muốn đi học nhưng không được. Tôi ngồi nghe mà thấy nghẹn ngào.

Lần đầu tiên tôi được nghe những lời chân thành từ bố mẹ. Buổi chiều trôi qua êm đềm. Sau buổi chia sẻ, cả gia đình tôi cùng nhau ăn trưa. Mẹ tôi nấu ăn là tất cả yêu thích của tôi. Tôi lén nhìn mẹ, thấy mặt mẹ có nhiều nếp nhăn. Dù giận và thất vọng về tôi nhưng bố mẹ vẫn yêu thương và quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy mình cần phải học tập chăm chỉ. Bởi vì bố mẹ tôi đã làm việc chăm chỉ để cho tôi cơ hội đến trường.

Gia đình rất quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Vì có những người luôn yêu thương và bao dung cho ta. Từ sâu thẳm trái tim con muốn gửi những lời yêu thương nhất đến bố mẹ.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác tại mục Tài liệu của Cmm.edu.vn.

Bạn có thể tải xuống tệp phù hợp với bạn tại các liên kết bên dưới.

Bạn thấy bài viết Top 5 bài kể về 1 lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn siêu hay có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Top 5 bài kể về 1 lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn siêu hay bên dưới để TTrường THCS Đồng Phú có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: thcsdongphucm.edu.vn của Trường THCS Đồng Phú

Nhớ để nguồn bài viết này: Top 5 bài kể về 1 lần em mắc lỗi khiến bố mẹ buồn siêu hay của website thcsdongphucm.edu.vn

Chuyên mục: Kiến thức

Xem thêm bài viết hay:  Ứng dụng MakeAPP tự động xóa lớp trang điểm gây sốt

Viết một bình luận